"Nương." Trần Miễn Chi ôm Đường Ngọc.
Trần Miễn Chi mười bốn tuổi đã cao gần bằng Đường Ngọc, trước mặt đệ đệ muội muội, Trần Miễn Chi là ca ca; trước mặt phụ thân, hắn là trưởng tử, cũng không thể khóc.
Nhưng chỉ có trước mặt nương, hắn mới là Sơ Lục.
"Một mình ở bên ngoài nhớ chăm sóc mình thật tốt, việc gì không hài lòng nhớ viết thư cho nương, cha con mạnh miệng, nhưng kỳ thật cha không nỡ xa con, có gì con cứ nói với cha, cũng phải viết thư về cho nương." Chóp mũi Đường Ngọc ửng đỏ, nhưng vẫn ấm giọng dặn dò.
Trần Miễn Chi không nỡ buông ra, "Sơ Lục biết, nương, người cũng phải chú ý thân thể."
Đường Ngọc than nhẹ, "Đừng cậy mạnh, lượng sức mà đi cũng là khí khái nam tử."
Trần Miễn Chi gật đầu.
Sau lưng, Trần Phong thay hắn dẫn ngựa tiến lên, Trần Miễn Chi nhậm dây cương từ trong thay Trần Phong, "Đa tạ Phong thúc."
Trần Phong cũng không nỡ xa thế tử.
Đi Cao Châu, không thể so với địa phương khác, là biên quan chân chính, thế tử nào giờ có từng đi qua chỗ như vậy đâu?
Trần Miễn Chi cười, "Phong thúc, chờ con về nhà thăm người."
Trần Phong cùng Trần Miễn Chi đấm quyền.
"Ca ~" "Ca ~ "
Trần Mặc Lâm (Tứ Hải) cùng Trần Niệm Thời (Thanh Bình) tiến lên.
Trần Miễn Chi nhìn Tứ Hải một chút, cưng chiều ẩn giấu trong mắt, trầm giọng dặn dò, "Đừng ngày ngày cũng chỉ biết có xiêm y, son phấn cùng Ninh Xuyên, hắn không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/3386624/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.