Trần Miễn Chi mười bốn tuổi đã cao gần bằng Đường Ngọc, trước mặt đệ đệ muội muội, Trần Miễn Chi là ca ca; trước mặt phụ thân, hắn là trưởng tử, cũng không thể khóc.
Nhưng chỉ có trước mặt nương, hắn mới là Sơ Lục.
"Một mình ở bên ngoài nhớ chăm sóc mình thật tốt, việc gì không hài lòng nhớ viết thư cho nương, cha con mạnh miệng, nhưng kỳ thật cha không nỡ xa con, có gì con cứ nói với cha, cũng phải viết thư về cho nương." Chóp mũi Đường Ngọc ửng đỏ, nhưng vẫn ấm giọng dặn dò.
Trần Miễn Chi không nỡ buông ra, "Sơ Lục biết, nương, người cũng phải chú ý thân thể."
Đường Ngọc than nhẹ, "Đừng cậy mạnh, lượng sức mà đi cũng là khí khái nam tử."
Trần Miễn Chi gật đầu.
Sau lưng, Trần Phong thay hắn dẫn ngựa tiến lên, Trần Miễn Chi nhậm dây cương từ trong thay Trần Phong, "Đa tạ Phong thúc."
Trần Phong cũng không nỡ xa thế tử.
Đi Cao Châu, không thể so với địa phương khác, là biên quan chân chính, thế tử nào giờ có từng đi qua chỗ như vậy đâu?
Trần Miễn Chi cười, "Phong thúc, chờ con về nhà thăm người."
Trần Phong cùng Trần Miễn Chi đấm quyền.
"Ca ~" "Ca ~ "
Trần Mặc Lâm (Tứ Hải) cùng Trần Niệm Thời (Thanh Bình) tiến lên.
Trần Miễn Chi nhìn Tứ Hải một chút, cưng chiều ẩn giấu trong mắt, trầm giọng dặn dò, "Đừng ngày ngày cũng chỉ biết có xiêm y, son phấn cùng Ninh Xuyên, hắn không thích muội, nữ nhi Trần gia chúng ta đặt chỗ nào không phải quý giá, cần gì phải nhìn sắc mặt hắn?"
Trần Mặc Lâm đỏ mặt, vẻ mặt vốn kích động trong nháy mắt thu liễm trở về, nhẹ hừ một tiếng với Trần Miễn Chi, thầm nói, "Thật xa chạy tới tiễn huynh ~ chỉ biết dạy người ta ~ dỗ dành Như Ý tỷ tỷ trước đi, huynh cũng chưa có nói với nàng huynh đi vào doanh trại, cẩn thận Như Ý tỷ tỷ không cần huynh nữa đó ~ "
Trần Miễn Chi nhìn nàng.
Trần Mặc Lâm thổn thức trong lòng.
Kỳ thật trong lòng Trần Mặc Lâm, ca ca mới là người giống cha nhất, là người rất sủng nàng, mà khi nghiêm khắc, ca ca và cha quả thực giống nhau như đúc.
Khi Trần Mặc Lâm thổn thức trong lòng, ánh mắt Trần Miễn Chi nhìn về phía Trần Niệm Thời.
Trần Niệm Thời lập tức khẩn trương, "Ca ~ "
Trần Miễn Chi trầm giọng nói, "Chăm sóc tốt cha mẹ."
Trần Niệm Thời gật đầu.
Lúc này Trần Mặc Lâm mới nhớ tới nhìn ngó khắp nơi, "Nương, sao không thấy cha?"
Đường Ngọc nói, "Cha con tối hôm qua đau đầu, đại phu cho uống thuốc vẫn còn chưa dậy, không đi tiễn ca ca con được."
Trần Mặc Lâm cùng Trần Niệm Thời đều xấu hổ gãi đầu một cái, liếc nhau, không có lên tiếng.
Cha làm sao đau đầu không chưa dậy!
Hoặc là ca ca đi biên quan, cha không đồng ý, hai người đang giận dỗi; hoặc là, cha đồng ý, nhưng cha không nỡ xa ca ca...
Tóm lại, nghe ý của nương, chắc cha sẽ không tới.
"Đi thôi, để Phong thúc tiễn con một đoạn đường." Đường Ngọc ấm giọng.
Trần Miễn Chi gật đầu, "Nương, người bảo trọng thân thể."
"Đi thôi." Đường Ngọc mỉm cười.
Trần Miễn Chi tung người lên ngựa, nắm chặt dây cương, móng ngựa nhấc lên, là chuẩn bị xuất phát.
Lần này là đi hướng Cao châu.
Cao Châu là tấm chắn phía Tây của Yến Hàn, phía Tây Yến Hàn lại là Tây Tần, mấy năm gần đây Yến Hàn cùng Tây Tần có va chạm liên tục, kèm thêm xung đột cục bộ.
Đại tướng đóng giữ Cao Châu là Lưu Thanh Phong.
Có một năm khi hắn theo cha đến Lưu thành vào cung bái yết từng gặp Thanh Phong thúc thúc, lần này đi Cao Châu sẽ dưới trướng Thanh Phong thúc thúc.
Thanh Phong thúc thúc và cha mẹ đều quen thuộc, hắn đến chỗ Thanh Phong thúc thúc, cha mẹ cũng tương đối an tâm hơn; nếu hắn đi phía Đông, phía Đông có Thương Nguyệt cùng Ba Nhĩ, cha mẹ chưa hẳn yên tâm.
"Nương, Tứ Hải, Thanh Bình, con đi." Trần Miễn Chi tạm biệt.
Đường Ngọc gật đầu, Tứ Hải và Thanh Bình mặc kệ lúc trước như thế nào, nước mắt rưng rưng phất tay với hắn.
Trần Mặc Lâm mới vừa rồi còn hờn dỗi hốc mắt đã đỏ đỏ, "Ca ca, huynh nhớ về sớm, Tứ Hải nhớ huynh."
Trần Niệm Thời đang muốn mở miệng, Trần Miễn Chi nhìn hắn một cái, quay người đánh ngựa rời đi, không cho hắn cơ hội nói chuyện...
Trần Niệm Thời khổ sở trong lòng, ca ca từ nhỏ... từ nhỏ đã không thích hắn...
Đường Ngọc một tay ôm Trần Mặc Lâm, một tay ôm Trần Niệm Thời, "Sơ Lục đi, bây giờ, hai người các con là trụ cột trong nhà, chuyện ca ca làm trước kia, bây giờ đều do hai người các con làm."
"A! ~" Trần Mặc Lâm cùng Trần Niệm Thời gào khóc vang trời.
Đường Ngọc cười, "Cữu cữu lập tức sẽ đám cưới, một đống chuyện cần phải bận rộn, hai người các con, hiện tại về đi phụ việc cùng nương."
Trần Mặc Lâm: "..."
Trần Niệm Thời: "..."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trần Miễn Chi đánh ngựa giơ roi đi tới ngoài Giang thành, ghìm ngựa từ xa, ngoài cửa thành là thân ảnh hắn quen thuộc đến cực hạn.
Vừa rồi nương nói phụ thân đau đầu, vẫn còn ngủ, nhưng thân ảnh tronh mắt bây giờ không phải phụ thân thì là ai?
"Cha." Trần Miễn Chi xuống ngựa.
Hơn mười kỵ binh hộ tống sau lưng cũng xuống ngựa theo.
Trần Miễn Chi dẫn ngựa tiến lên, "Cha, sao người lại tới đây?"
Trần Thúc tiến lên, "Đến tiễn con."
Trần Miễn Chi liền giật mình, không hỏi hắn vì sao không ở nhà cùng mẫu thân và đệ đệ muội muội, mà là, đi cùng cữu cữu...
Hà Mậu Chi cũng nhìn về phía Sơ Lục.
"Cữu cữu." Trần Miễn Chi ân cần thăm hỏi.
Mậu Chi nói, "Ta và cha con một đường tới đây đưa ngươi, Sơ Lục, quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, nhớ kỹ."
Trần Miễn Chi gật đầu.
Mậu Chi vỗ vỗ bả vai hắn, "Đi thôi."
Trần Miễn Chi bỗng nhiên hiểu ý, cha không đưa tiễn ở nhà, là muốn lấy phương thức nam tử hán đưa tiễn, mà không phải dùng phương thức đưa tiễn hài tử để tiễn hắn.
"Cha..." Trần Miễn Chi nghẹn ngào trong cổ họng.
Trần Thúc tiến lên, cầm qua dây cương từ trong tay hắn, ấm giọng nói, "Lên ngựa đi, cha tiễn con một đoạn đường."
Trần Miễn Chi không hiểu sao lại đỏ mắt.
"Nam nhi không dễ rơi lệ, trong quân đội càng phải như vậy." Trần Thúc căn dặn.
Trần Miễn Chi hít sâu một hơi, gật đầu, lên ngựa.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, phụ thân thay hắn dẫn ngựa, hắn vừa hay nhìn thấy bóng lưng phụ thân, bóng lần vô số lần che mưa chắn gió cho hắn khi hắn còn bé, bóng lưng này hắn luôn luôn la hét muốn phụ thân cõng hắn, bây giờ cứ như vậy thay hắn dẫn ngựa đi trước mắt hắn.
"Cữu cữu mới nói với con, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, nhớ không?" Trần Thúc không quay đầu lại.
Trần Miễn Chi nhẹ dạ.
Trần Thúc tiếp tục nói, "Sơ Lục, cha cho con đi Cao châu, là muốn cho con đi làm, con muốn làm Trần Miễn Chi; nhưng Thanh Bình cũng có Trần Niệm Thời em nó cần phải làm. Kính Bình hầu thế tử là ai không trọng yếu, thậm chí ngày sau không có Kính Bình hầu thế tử cũng không trọng yếu, đối với làm Kính Bình hầu thế tử, cha càng hi vọng các ngươi cũng có thể làm chuyện các con muốn làm, trở thành Trần Miễn Chi và Trần Niệm Thời các con muốn làm."
Chóp mũi Trần Miễn Chi ửng đỏ.
Trần Thúc tiếp tục, "Sơ Lục, Thanh Bình càng dũng cảm hơn con nghĩ, cũng càng có đảm đương, con là ca ca, con có thể chống đỡ rất nhiều chuyện cho em, nhưng em cũng có chuyện em cần phải có trách nhiệm, con phải tin tưởng em."
Đi tới đình nghỉ chân ngoài thành.
Đây là nơi chuyên dùng để tiễn đưa, Trần Thúc ngừng chân, quay người nhìn hắn.
"Cha ~" Trần Miễn Chi cắn răng.
"Chớ lo con đường phía trước không tri kỷ, thiên hạ có ai không biết quân." Trần Thúc trả dây cương lại cho hắn.
Trần Miễn Chi tiếp nhận, trong cổ lại lần nữa nghẹn ngào, "Cha, bảo trọng."
Trần Thúc gật đầu.
Nhìn mười mấy kỵ binh đánh ngựa giơ roi chạy đi, cát bụi nổi lên bốn phía, thiếu niên cầm đầu quay đầu nhìn hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]