Mấy hài tử ở chung một chỗ, thời gian trôi qua thật sự nhanh.
Tiểu Sơ Lục tuy rằng thích chơi cùng đệ đệ muội muội, nhưng có đôi khi lại cảm thấy hai người bọn họ thật sự quá nhỏ, có chút không thú vị, vẫn nên chơi tiếp cầu cùng cha còn có mẫu thân thì hơn
Hài tử ở một chỗ là như thế, trong chốc lát là nóng nảy, ngay sau đó lại không thích, tiếp theo lại rõ ràng vô cùng tốt
Điểm này được nghiệm chứng hữu hiệu trên người Sơ Lục, Bình An Như Ý
“Chờ bọn nhỏ lớn chút nữa thì tốt rồi.” Viên Liễu cảm thán.
Đường Ngọc cười nhìn nàng, Viên Liễu chống cằm, “Khi nào định thân cho Miễn Chi cùng Như Ý a?”
Hài tử dần dần có ý thức, thích người lớn gọi đại danh của mình mà không phải nhũ danh, thí dụ như Sơ Lục, trước mặt Đường Ngọc cùng Trần Thúc còn đỡ, nhưng trước mặt người nhỏ hơn mình như Bình An Như Ý, liền một hai phải bắt người khác gọi bé là Trần Miễn Chi, Viên Liễu cũng quen.
Đường Ngọc cười, “Tỷ không sợ dưa hái xanh không ngọt sao?”
Viên Liễu trịnh trọng nói, “Ai ai ai, đây là rể hiền nhà của chúng ta, không cho làm mai cùng người khác, cũng đã kêu Như Ý nhà chúng ta là tức phụ rồi còn gì ~”
Đường Ngọc cũng cười đến đôi mắt cong thành một mảnh trăng non, “Vậy người mẹ vợ này là đang hướng về con rể……”
Viên Liễu cười, “Đó là tự nhiên, ta đã thích Miễn Chi từ nhỏ, Miễn Chi nhất định đến cưới tiểu Như Ý nhà chúng ta a.”
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299757/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.