Trên đường về phủ (Phủ ở Đào thành nhen),Đường Ngọc vẫn còn thấy sợ 
Người cũng thấy sợ, còn có Trần Thúc. 
Hai người ngồi trên xe ngựa cũng không nói gì, trong đầu đều là lời Lưu đại phu dặn dò lúc nãy, mỗi ngày đều phải thi châm, dùng thuốc, một ngày cũng không thể dừng, tận lực duy trì nhiều hoạt động mỗi ngày, uống nhiều nước, chú ý phòng lạnh, không lại phải chịu nỗi khổ khác. 
Nếu lại có sơ xuất, thần y cũng trị không hết. 
Đường Ngọc lên tiếng, “Ta sẽ chăm sóc tốt Trần Thúc.” 
Lưu đại phu gật đầu. 
Tòa nhà cách y quán hơi xa, Đường Ngọc vốn muốn dọn đến nơi cách y quán gần hơn, nhưng Lưu đại phu đã nói duy trì nhiều hoạt động mỗi ngày, kỳ thật mỗi ngày Đường Ngọc không có việc gì, xe ngựa qua lại một đoạn đường, ở nơi náo nhiệt dừng lại một chút, cùng Trần Thúc đi dạo, vừa vặn đúng ý Lưu đại phu dặn dò. 
Nàng cũng sợ hắn suốt ngày ngồi buồn trong viện, suy nghĩ miên man 
Từ y quán về tòa nhà, một đường yên ổn, cũng không xóc nảy. 
Mới vừa đến Đào thành, Đường Ngọc liền cùng Trần Thúc tới y quán, Lê ma ma đưa tiểu Sơ Lục về tòa nhà trước, vì Đường Ngọc sợ không thể chú ý tiểu Sơ Lục 
Ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa thắng lại, ngừng trước cửa tòa nhà 
Đường Ngọc dìu hắn xuống xe ngựa, dặn dò, “Bậc thang.” 
Hắn nhẹ ừm. 
Từ cửa đến Cẩm Đường uyển, vừa lúc có thể đi bộ cùng hắn một chút. 
Vào tòa nhà, Đường Ngọc cũng vẫn luôn kéo hắn, cảnh tượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299739/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.