“Trần Thúc, ngươi làm sao vậy?” Triệu Văn Vực tiến lên. 
Triệu Văn Vực không mù, Trần Thúc không phải không thấy hắn, mà căn bản không biết quay về nơi nào nhìn hắn. 
Trong lòng Triệu Văn Vực cả kinh, duỗi tay vẫy vẫy, Trần Thúc hoàn toàn không có phản ứng. 
Triệu Văn Vực cứng đờ, “Ngươi…… Ngươi…… Nhìn không thấy.” 
Trần Thúc không lên tiếng 
Triệu Văn Vực nhìn về phía hắn, mới vừa rồi khi đi vào, liền thấy một bên có chén thuốc ngã sóng soài, trong chén thuốc còn có cặn. 
Triệu Văn Vực bỗng nhiên ý thức được sao lại thế này, bỗng nhiên lao ra khỏi phòng, “Từ từ!” 
Chỉ kém một cái chớp mắt, Ngụy Chiêu Đình suýt nữa đã mất mạng. 
Mà khi Triệu Văn Vực lao tới, Ngụy Chiêu Đình giống như đi dạo một chuyến bên ngoài quỷ môn quan, rồi được đại xá, trán cùng lưng đều là mồ hôi lạnh, thở gấp lấy hơi 
Triệu Văn Vực tiến lên, duỗi tay xách lên vạt áo trước người hắn trực tiếp túm hắn lên, “Ngươi cho Trần Thúc uống thuốc gì?” 
Ngụy Chiêu Đình cực kỳ kinh ngạc. 
Trước đây, trước khi bức vua thoái vị, Tấn Vương bất quá chỉ là một hoàng tử không được sủng ái trong cung 
Hoàng thất suy thoái, chư hầu cùng đại tướng biên quan có chút quyền thế, đều sẽ không để hắn vào mắt. Lúc ấy Tấn Vương còn bởi vì va chạm Trần Thúc, bị thiên gia phạt đi hành cung đóng cửa ăn năn. 
Nhưng đảo mắt bất quá chỉ hai ba năm ngắn ngủi, Tấn Vương đã có thể nắm vạt áo túm hắn lên, trên người lộ ra hoàng quyền cùng uy áp…… 
Ngụy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299735/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.