"Aiz, không ngờ lão phu nhân thật sự đã qua đời......" Lão thái thái dường như còn không thể tin được.
Tuy rằng lần này Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi Phong Châu đã có chuẩn bị tâm lý trước, cũng có tin tức từ Phong Châu truyền đến, nói Kiến Bình Hầu phủ lão phu nhân qua đời, A Ngọc muốn ở lại Kiến Bình Hầu phủ hỗ trợ chăm sóc việc hầu phủ, nhưng chờ Đường Ngọc về đến nhà, lão phu nhân vẫn nhịn không được cảm thán.
Trong ấn tượng của lão thái thái, tựa hồ như vẫn như lúc trước khi còn ở Đào thành, Trần Thúc nói với bà, muốn dẫn Đường Ngọc đi gặp thái nãi nãi của mình
Dường như vẫn là chuyện không lâu trước đây
Đường Ngọc ấm giọng nói, "Thái nãi nãi tuổi lớn, cũng nhọc lòng cả đời, nghe Trường Doãn nói, thời điểm đi thì đi rất an tường, nắm tay chàng, còn nhìn chàng cười."
Lão thái thái thở dài, "Trường Doãn chắc đau lòng lắm? Trước đây nghe hắn nói, thân nhân trong nhà đã mất hết, chỉ còn một mình thái nãi nãi."
Đường Ngọc gật đầu, "Chưa bao giờ thấy chàng khóc như vậy, khóc hồi lâu, sau đó giữ trước linh cữu thái nãi một đêm, trong triều còn có chuyện khác nên sáng sớm lại lên đường, không chờ được thái nãi nãi hạ táng......"
Lão thái thái nhẹ giọng nói, "Có thể gặp mặt lần cuối cũng là tốt, không phải nói Kiến Bình Hầu cùng hầu phu nhân cũng về không kịp sao?"
Đường Ngọc gật đầu, "Dạ, thân thể hầu phu nhân không tốt, đại phu nói đến nơi ấm áp nghỉ ngơi, nhận được tin liền quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299730/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.