Đây là lần đầu tiên Đường Ngọc thấy Hoàng Hậu. 
Ở trong cung nhiều năm, Đường Ngọc đối với Hoàng Hậu tiền triều vô cùng quen thuộc, thiên gia cũng được, Hoàng Hậu cũng được, trong tay đã lấy vô số mạng người. 
Mặc dù Đường Ngọc rất rõ ràng là người khác người, nhưng đối với người ngồi trên vị trí này, dường như trong lòng Đường Ngọc đã tự nhiên có đề phòng. 
Đường Ngọc hành lễ, là cấp bậc lễ nghĩa trước đây thường làm trong cung 
Trần Thúc dắt nàng, ấm giọng nói, “A Ngọc, gọi đại tẩu.” 
Đường Ngọc ngoài ý muốn, nhưng vẫn nghe lời, “Đường Ngọc gặp qua đại tẩu.” 
Trong miệng Trần Thúc, tân đế vĩnh viễn là tân đế, nhưng Hoàng Hậu lại là đại tẩu, thân sơ xa gần rõ ràng không giống. Đường Ngọc nhớ tới lời Viên Liễu nói, trước đây ở trước mặt thái nãi nãi, Hoàng Hậu đã cùng mấy người Trần Thúc ở chung một chỗ 
Tân đế cùng Trần Thúc đã tới mức ngầm động tay chân, nhưng Trần Thúc lại thân thiết cùng đại tẩu, hoàn toàn đối đãi như hai người khác nhau 
Bộ dáng Hoàng Hậu đoan trang dịu dàng, lại không tính minh diễm động lòng người. 
Hoàng Hậu trước mắt, thực dễ làm lòng người sinh thân cận. 
Trong lòng Đường Ngọc còn đang chậm rãi tập làm quen với vị mang thân phận Hoàng Hậu này 
Hoàng Hậu tiến lên, duỗi tay nâng dậy nàng, trong mắt đều là ý cười ôn hòa, “Trường Doãn, đệ đào đâu ra phúc khí tốt mà cưới được phu nhân đẹp như A Ngọc vậy?” 
Đường Ngọc thẹn thùng cúi đầu. 
Trần Thúc cười nói, “Vậy nhất định là hao tổn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299726/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.