Chương trước
Chương sau
Mười ba tháng giêng, Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu tới.
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi ra ngoài hầu phủ nghênh đón.
“Kinh hỉ không?” Viên Liễu mỉm cười
Đường Ngọc liên tục gật đầu, “Kinh hỉ, mọi người tới sao cũng không nghe nói trước gì hết vậy?”
Để bọn họ tiếp đón cho chu đáo hơn
Viên Liễu cười nói, “Nếu là kinh hỉ, đương nhiên không thể nói trước rồi! Chúng ta đến thăm tiểu Sơ Lục nhà các ngươi a.”
Phàm là lúc ở cùng Viên Liễu, đều cảm giác được không khí xung quanh đều tốt.
Trần Thúc nhìn Đường Ngọc thở dài, “Thế nào? Ta đã nói bọn họ nhất định đến đây phải không!.”
Hôm nay mới mười ba tháng giêng, khẳng định bọn họ chờ đón năm mới xong mới đi, từ Phong Châu đến Giang thành đi có 10 ngày, hẳn là suốt đêm lên đường.
Đường Ngọc đang muốn mở miệng, Viên Liễu dắt nàng đi vào trước, “Mau cho ta đi xem tiểu Sơ Lục của chúng ta! Ta chờ không nổi nữa ah!”
Hai người Đường Ngọc cùng Viên Liễu xách làn váy chạy trước.
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc theo ở phía sau, Thịnh Liên Húc nói, “Gần đây chân cẳng thái nãi nãi không tốt, nếu không, bà cũng sẽ tới.”
Trần Thúc duỗi tay ôm bả vai hắn, “Chờ Sơ Lục lớn hơn chút, bọn đệ mang đi gặp thái nãi nãi.”
“Vậy thái nãi nãi khẳng định cao hứng!” Thịnh Liên Húc cười.
“Tiểu Sơ Lục ~” Khi Viên Liễu vào phòng, vừa lúc Sơ Lục tỉnh.
Lê ma ma bế Sơ Lục lên tới, đặt trong lòng Viên Liễu
Sơ Lục vừa lúc mở tròn mắt, tò mò đánh giá Viên Liễu.
Viên Liễu thở dài, “Đôi mắt thật đẹp ah ~”
Đường Ngọc cũng tiến lên, duỗi tay sờ sờ trán Sơ Lục
Hẳn là Sơ Lục đã phát hiện mẫu thân mình, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, chớp chớp mắt, cười cười.
“Oa ~” Tim Viên Liễu đều muốn tan chảy
Đường Ngọc cũng là lần đầu tiên thấy tiểu Sơ Lục cười, nhất thời có chút không kịp phản ứng
“Trời ạ, sao lại đáng yêu như vậy chứ?” Viên Liễu hoàn toàn không biết hình dung như thế nào.
Đường Ngọc cũng cười, “Lần đầu tiên thấy hắn cười, hắn khẳng định rất thích tỷ ~”
Trong lòng Viên Liễu càng thích thêm vài phần, “Để ta nhìn xem, bảo bối nhà ai mà đáng yêu vậy chứ? Hắn có tên chưa?”
Đường Ngọc đáp, “Miễn Chi.”
“Miễn Chi? Trần Miễn Chi?” Viên Liễu gọi một tiếng.
Hẳn do Trần Thúc ngày nào cũng ở trước mặt tiểu gia hỏa gọi như vậy, cho nên nghe được mấy chữ Miễn Chi cùng Trần Miễn Chi, tiểu gia hỏa quả thực dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Viên Liễu.
Viên Liễu hiếm lạ đến không được.
……
Vừa rồi Đường Ngọc cùng Viên Liễu một đường xách váy, nắm tay chạy vào trong nhà
Còn Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc lại vừa đi vừa nói.
“Chuyện trước đây trong kinh, thái nãi nãi đã nói với ta, không ngờ được đại ca lại như thế…… Ngày sau đệ có tính toán gì không?” Thịnh Liên Húc hỏi.
Trần Thúc đáp, “Xuân tuần năm sau, sau khi xuân tuần sẽ đi một chuyến đến Bình Nam, đổi người Bình Nam thành người của mình, ổn định xong, đóng quân cũng cần biến động theo, để Bình Nam cùng Vạn Châu liền thành một mạch, làm tấm chắn cho nhau, cũng không sợ thiên tử tiếp tục mơ ước, Vạn Châu và Bình Nam đều có thể tự bảo vệ mình.”
Thịnh Liên Húc thở dài, “Cho nên thái nãi nãi lo lắng là lo lắng, nói nếu đệ về lại Vạn Châu thì trong lòng đã hiểu rõ, quả nhiên.”
Trần Thúc nhàn nhạt cười cười.
Thịnh Liên Húc lại nói, “Trường Doãn, chờ Bình Nam ổn định, đệ cũng có thể tự xưng quân hầu.”
Hắn có Bình Nam, Vạn Châu, Vương Uy ở Hoài Châu lại đã xem Trần Thúc như quân hầu từ sớm, hơn nữa còn có Phong Châu ủng hộ, quân hầu như Trần Thúc, đã sớm có thể đối địch cùng thiên tử
Thịnh Liên Húc nói, “Thái nãi nãi nói, nếu đệ xưng đế, Phong Châu sẽ ủng hộ”
Thịnh Liên Húc lại nói, “Nhưng đệ sẽ không.”
Trần Thúc cười.
Thịnh Liên Húc duỗi tay ôm vai hắn, lại giấu đi nửa câu sau, thái nãi nãi còn nói, trừ phi hắn bị buộc đến bước đường cùng……
“Huynh thì sao, Phong Châu có tính toán gì không?” Trần Thúc cũng hỏi hắn
“Yên lặng theo dõi biến hóa đã, Phong Châu, thiên tử tạm thời sẽ không động, nhưng thái nãi nãi tuổi tác cao, thái nãi nãi nói, nếu bà không còn, bệ hạ sẽ động vào Phong Châu đầu tiên, cho nên, nếu đệ xưng quân hầu, Phong Châu dựa vào đệ, ta có thể kê cao gối mà ngủ.” Thịnh Liên Húc trêu ghẹo.
Trần Thúc cười nói, “Để đệ suy xét, suy xét.”
Huynh đệ hai người đều cười vang lên.
Tới gần viện, Thịnh Liên Húc hỏi, “Thái nãi nãi lấy chữ nhỏ, đặt đại danh chưa?”
Trần Thúc nói, “Miễn Chi.”
“Trần Miễn Chi…… Ừm, có mặt mũi.” Thịnh Liên Húc cảm thán.
Chờ đến khi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Viên Liễu đang ôm hài tử, nhìn thấy Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc đi vào, Viên Liễu làm một tư thế yên lặng, hẳn là tiểu Miễn Chi mới vừa ngủ không lâu, Viên Liễu sợ hai người bọn họ đánh thức.
“Chàng cũng tới ôm một cái……” Viên Liễu yêu thích không buông tay.
Thịnh Liên Húc bế tiểu Miễn Chi, “Giống Đường Ngọc, nhưng đôi mắt lại giống Trường Doãn.”
Trần Thúc trêu chọc, “Hai người mau chóng sinh một đứa đi a.”
Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu đỏ mặt
Thịnh Liên Húc cũng nghiêm túc, “Được a, sinh một nữ nhi chúng ta kết thân gia!”
“Chuyện này, phu nhân đệ làm chủ.” Trần Thúc khoe mẽ.
Trong phòng đều cười rộ lên.
Thịnh Liên Húc không để ý bọn họ, “Ta đây nhìn con rể ta ~”
Trong phòng lại lần nữa cười rộ lên.
“Nếu huynh sinh nhi tử thì làm sao?” Trần Thúc cảm thán.
Thịnh Liên Húc nói, “Vậy xem cháu trai ta a!”
Trần Thúc còn chưa kịp cười, Thịnh Liên Húc lại nói, “Nói không chừng đệ lại sinh một nữ nhi, chúng ta vẫn làm thông gia được”
Lúc này, Đường Ngọc đỏ mặt
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sau, Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc đi Trường Nhạc uyển thăm lão thái thái.
Tính tình hoạt bát náo nhiệt như Viên Liễu rất dễ ở chung với người khác, cũng dễ được trưởng bối ưa thích.
Hai người đều thỉnh an lão thái thái
Đối phương là Kiến Bình Hầu thế tử cùng thế tử phu nhân, lễ nghi giáo dưỡng đều tốt
Khi ở chung, mặc dù không có Đường Ngọc cùng Trần Thúc ở đây, cũng không làm lão thái thái câu nệ
Bọn họ cũng vấn an Dương thị
Sau đó, lão thái thái, Dương thị, Đường Ngọc cùng Viên Liễu vừa lúc đủ một bàn mã điếu, đều là nữ quyến, Trần Thúc phụ trách bưng trà đổ nước, trong chốc lát ở sau lưng Đường Ngọc nhìn nhìn, trong chốc lát lại sau lưng lão thái thái góp ý vài chiêu, trong chốc lát lại sau lưng mợ phát biểu cảm nghĩ, Thịnh Liên Húc thấy hắn rất thích thú.
……
Qua mười bốn tháng giêng, chính là Tết nguyên tiêu!
Tết nguyên tiêu lần này lại trúng trăm ngày tiểu thế tử, toàn bộ Giang thành đều náo nhiệt vô cùng.
Đến đêm nguyên tiêu, Trần Thúc xốc nỗi đến mức ôm nhi tử đi khắp nơi, ý cười trên mặt muốn thu cũng thu không được, trước đây người khác đều chào hỏi hầu gia hảo, hôm nay tất cả đều chào hỏi tiểu thế tử.
Bá tánh Giang thành đều thân thiết với Trần Thúc, hiện giờ có tiểu Sơ Lục, mối thân thiết này đều đặt trên người Sơ Lục
“Tiểu thế tử hảo!” “Tiểu thế tử!”
Mỗi người đều tiến lên góp mặt, nhiệt tình đến nhìn tiểu thế tử, nhưng lại sợ dọa đến tiểu thế tử, nên đều cách hơi xa.
Trần Thúc thu thập vô số đèn trường minh, đèn trường thọ, đèn trường phúc vân vân.
Viên Liễu cùng Đường Ngọc đi ở phía sau, từ bóng dáng cùng góc nghiêng ngẫu nhiên trên gương mặt, đều có thể nhìn thấy Trần Thúc cười không khép miệng được, xuân phong đắc ý.
Tiệc trăm ngày, người khác đều bày tiệc rượu.
Hắn bày nguyên một cái hội chùa trong ngày hội nguyên tiêu
……
Chờ đến khi về nhà cũng đã khuya.
“Nhi tử ta hôm nay khẳng định rất cao hứng.” Trần Thúc còn đang đắc ý.
Đường Ngọc không nỡ quét đi hứng thú của hắn
Hôm nay tròn trăm ngày, đầu nhỏ của tiểu Miễn Chi lần đầu tiên được cạo tròn tròn, đáng yêu đến cực điểm.
“Càng ngày càng đẹp.” Trần Thúc thiệt tình thích.
Đường Ngọc nói, “Tổ mẫu nói, hài tử cạo đi tóc máu mới đẹp.”
Trần Thúc càng nhìn càng có chút luyến tiếc, "Sao con lại không lớn hơn nữa, ta sẽ dẫn con cùng đi xuân tuần, không cần phải xa con thời gian dài như vậy.”
Xuân tuần đến tháng ba mới có thể trở về, hắn lại không được gặp phu nhân cùng nhi tử suốt một tháng rưỡi
Đường Ngọc hôn hôn trán hắn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta ở nhà chờ chàng.”
Trần Thúc cũng hôn nàng.
“Tháng ba ta sẽ trở về.” Hắn duỗi tay vén tóc ra sau tai cho nàng, “A Ngọc, rất nhanh.”
Đường Ngọc gật đầu.
Hắn hôn lên cần cổ nàng, Đường Ngọc ôm chặt hắn, gặp lại chưa được một tháng, lại phải tạm chia biệt……
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
“Đi đây” Thời điểm chia tay, Trần Thúc ôm nàng.
Binh lính cùng quan lại đi theo chung quanh đều nhịn không được nói chuyện với nhau hoặc là cúi đầu, làm bộ không thấy.
“Phu nhân, chờ ta trở về” May mà Trần Thúc cũng không kiêng dè.
“Ừm.” Đường Ngọc nhẹ giọng.
Điều muốn nói, tối hôm qua đều nói, Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục tiến lên.
Tiểu Sơ Lục mở to mắt, hơn nữa từ lần trước cười một hồi trước mặt Đường Ngọc cùng Viên Liễu, liền bắt đầu thường xuyên cười.
Bây giờ, nhìn cha mình, tiểu Sơ Lục bỗng nhiên cười cười
Trần Thúc đụng chóp mũi lên trên chóp mũi hắn, “Chờ cha trở về, không được khi dễ mẫu thân!”
Lê ma ma bực bội nhìn hắn một cái, “Hầu gia!"
Sắp phải đi rồi, còn chọc người ta bực!
Lúc này Trần Thúc mới cười cười, nhìn Lê ma ma nói, “Lê ma ma, thay ta chăm sóc A Ngọc cùng Sơ Lục”
“Hầu gia yên tâm.” Lê ma ma cười không khép miệng được.
Bên cạnh, Mậu Chi cũng vừa lúc từ biệt cùng Dương thị xong, cũng tiến lên nói cùng Đường Ngọc và tiểu Sơ Lục, “Tiểu Sơ Lục, chờ cữu cữu trở về gặp ngươi.”
Vạn Châu phủ có rất nhiều chuyện Trần Thúc đều không có kiêng dè Mậu Chi, lần này xuân tuần là cơ hội khó có được, hiểu biết toàn bộ hoàn cảnh Vạn Châu, cho nên Trần Thúc dò hỏi ý Mậu Chi cùng mợ
Mậu Chi muốn đi, mợ cũng đồng ý.
Thời gian một tháng rưỡi trên đường không tính quá dài.
Trên xe ngựa, Trần Thúc cùng Mậu Chi phất tay từ biệt với mọi người, Đường Ngọc bừng tỉnh nhớ tới lúc ở Đào thành, phảng phất cũng là cảnh tượng trước mắt.
Đường Ngọc nhìn theo xe ngựa Trần Thúc cùng Mậu Chi rời đi, cho dù có hiểu rõ lời thái nãi nãi nói, cách biệt là trạng thái bình thường, nhưng trong lòng vẫn sẽ buồn bã mất mát.
Trong thời loạn thế, chỉ mong bình an
……
Trần Thúc đi, Viên Liễu và Thịnh Liên Húc còn ở hầu phủ hai ngày nữa mới đi.
Viên Liễu muốn ở cùng nàng nhiều hơn
Trước đây khi ở Phong Châu, hai người ở chung rất vui, như bạn khuê mật, bây giờ Trần Thúc rời đi, Thịnh Liên Húc cũng ngủ một mình, Viên Liễu và Đường Ngọc ngủ cùng một chỗ nói chuyện với nhau
“Kỳ thật, đại ca có chút khó hiểu, ta cảm thấy trước đây hắn vẫn còn rất tốt, con người có thể sẽ thay đổi, cũng có thể hắn chỉ giả vờ trước mặt thái nãi nãi. Nhưng mà đại tẩu là người thật sự tốt, khi đó đại ca cùng đường, mới có thể tới chỗ thái nãi nãi cầu che chở, sau đó do nhà mẹ đẻ đại tẩu ủng hộ, đại ca mới có thể ngồi trên vị trí An Bắc Hầu, chỉ là sau đó phụ thân cùng huynh trưởng của đại tẩu chết trận hết cả, khi đó đại ca đối với đại tẩu cũng rất tốt. Nhưng mà bỗng nhiên xưng đế, thời gian đại tẩu không ở trong kinh, tam cung lục viện bỗng nhiên đều đầy, đại tẩu nhất định không vui.” Viên Liễu thở dài, “Muội thử nghĩ xem, nếu bên cạnh Trường Doãn có thêm một người, muội vui vẻ nổi không? Còn trong cung, bên gối thiên tử có biết bao nhiêu người?”
Đường Ngọc rất ít nghe Trần Thúc nói về chuyện đế hậu
Viên Liễu nói xong, lại nghiêng người nằm xuống, nhìn về phía nàng, “Trường Doãn sẽ không.”
Đường Ngọc nhìn nàng.
Viên Liễu lại nói, “Ta cảm thấy Liên Húc và Trường Doãn đều rất tốt, tuy Trường Doãn kêu Liên Húc một tiếng nhị ca, nhưng kỳ thật ngày sinh của hai người bọn họ chỉ cách trước sau một tháng, ta còn cảm thấy Liên Húc không thành thục bằng Trường Doãn đâu!”
Đường Ngọc cười, “Chỉ cần bọn họ bình an thì tốt rồi……”
Viên Liễu cũng thở dài, “Đúng vậy, bọn họ bình an thì tốt rồi. A Ngọc, ngày mai chúng ta cũng phải đi rồi, trong nhà chỉ có một mình thái nãi nãi, chúng ta không thể ở lâu, ngày sau, chờ Sơ Lục lớn hơn chút nữa, chúng ta gặp ở Phong Châu”
“Ừm” Đường Ngọc đáp ứng
……
Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc đi không lâu thì đã tới tháng hai
Kính Bình Hầu phủ cùng Vạn Châu phủ đều mọi việc trôi chảy.
Trần Thúc đi đến nơi nào đều có thư từ về, viết cho Đường Ngọc, cũng sẽ kèm theo lời mỗi ngày nuốn nói với nhi tử, để Đường Ngọc đọc cho nhi tử nghe.
Hắn đang tận lực làm một phụ thân tốt
Đến trung tuần tháng hai, thánh chỉ trong cung tới, là thánh chỉ sách phong Trần Miễn Chi làm Kính Bình Hầu thế tử
Trần Thúc không ở nhà, Đường Ngọc tiếp chỉ.
Nội thị quan tiến lên đỡ Đường Ngọc đứng dậy, “Phu nhân mau đứng dậy.”
Đã là sách phong, thì sẽ có phong thưởng.
Nội thị quan khác tiến lên, đem đồ phong thưởng lên
Xong việc, nội thị quan tuyên chỉ vẫn chưa rời đi, mà thừa dịp người khác không chú ý, nhét một tờ giấy vào trong tay Đường Ngọc, cũng thấp giọng nói, “Thay sư phó thăm hỏi cô cô.”
Đường Ngọc đột nhiên hiểu ý, là người của Văn Quảng
“Văn Quảng có khỏe không?” Đường Ngọc nhẹ giọng.
Nội thị quan chắp tay, “Sư phó rất tốt, hiện giờ đang làm việc ở ngự tiền, cho nên nhờ nô gia đem đồ đến cho cô cô.”
Đường Ngọc gật đầu.
Đợi đến lúc nội thị quan rời đi, Đường Ngọc mới hủy tờ giấy đi, ánh mắt ngơ ngẩn trong phút chốc —— thiên tử ban Đài Vận cho Du Dương Hầu?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Suốt đêm lên đường, xe ngựa lại đến một chỗ nghỉ chân, Trần Thúc mới vừa xuống xe ngựa, Trần Lỗi tiến lên, “Phu nhân cho đưa mật hàm tới.”
Trần Thúc cho rằng nàng rốt cuộc đã chịu gửi thư tình cho hắn, nhưng khi mở tờ giấy ra, toàn bộ mày đều nhíu lại
Bước tiếp theo hắn vốn muốn đi Đài Vận thành.
—— bây giờ, thiên tử lại muốn ban Đài Vận cho Du Dương Hầu, đó chính là muốn chờ ngồi trên núi nhìn hổ đấu!
Để cho bọn họ nội đấu!
Du Dương Hầu chỉ sợ đã có chuẩn bị mà đến, cũng có thể đã sớm ở Đài Vận chờ hắn lộ diện.
Trần Thúc bình tĩnh, “Thật sự cho rằng Vạn Châu dễ bị ăn hiếp!”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.