Bất luận như thế nào, cuối cùng vợ chồng nông hộ vẫn cho hai người bọn họ vào trong tránh mưa, bởi vì cuối cùng Trần Thúc duỗi tay ôm Đường Ngọc, vẻ mặt trầm trọng nói, “Ta cùng với A Ngọc cũng không phải quan hệ huyết thống, nhưng thế tục không dung, khó khăn lắm mới chạy trốn tới nơi này, họa vô đơn chí, giữa núi gặp phải mưa to, thật sự cùng đường……”
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Sao hắn có thể nghĩ ra câu chuyện này trong thời gian ngắn như vậy?
Nhưng Trần Thúc “thâm tình” nhìn nàng một cái, lại thuận đường liếc nhìn cơn mưa tầm tã sau lưng
Vừa lúc, bầu trời phía sau lưng có một tia chớp xẹt ngang qua
Đường Ngọc run rẩy, cổ họng cũng nhẹ nhàng nuốt nuốt, mưa quá lớn, toàn bộ núi rừng đều bị mưa xối xả kèm theo cuồng phong thổi cho rung lắc dữ dội, lại còn thêm sấm sét ầm ầm, mưa to còn chưa biết bao lâu mới dứt, toàn thân bọn họ đều ướt đẫm……
Đường Ngọc ngầm thỏa hiệp, tùy ý hắn đau thương kịch liệt cho một câu chuyện hắn thêu dệt nên, nàng không có lên tiếng.
Bộ dáng hắn vốn tao nhã như ngọc, rất dễ dàng làm người ta sinh ra hảo cảm, lời nói tuy đều là nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chỉ đơn giản vài câu, phối hợp với âm thanh ôn hòa lại mang theo vài phần thuần hậu, rất có nội liễm cùng lôi cuốn, nếu không phải Đường Ngọc biết được tình hình thực tế, chỉ sợ cũng đã tin hắn
Bên ngoài kia mưa đang to, dư quang khóe mắt Đường Ngọc không khỏi nhìn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299654/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.