"Là do ta quá phận" Dường như hắn cố ý đè thấp âm thanh
Đường Ngọc hơi có chút ngoài ý muốn
"Trong cung còn gì muốn hỏi không?" Lần thứ hai hắn mở miệng
Nàng đúng sự thật nói, "Không có"
Kỳ thật nàng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu ý đồ đối phương, chỉ muốn nhanh chóng hồi cung phục mệnh, "Hầu gia, nô tỳ nên hồi cung rồi"
Nàng nói xong nhưng phát hiện đối phương dường như không có ý muốn đứng dậy
Đường Ngọc giật mình, đáy lòng bỗng nhiên có chút không nắm bắt được người trước mặt. Đặc biệt là, hô hấp của hắn liền dán bên người nàng, phảng phất như còn đang đánh giá nàng
Đầu ngón tay nàng nắm chặt dưới thân bị bắt lấy, trong lòng nàng bối rối không hiểu được
Hai người mới vừa thân cận qua, nàng không thể ngờ được....
Chính xác là Trần Húc đang đánh giá nàng
Mặc dù trong giường ngọn đèn dầu ánh sáng ảm đảm, nhưng mới vừa rồi, hắn đã thấy rõ dáng dấp của nàng
Đặc biệt là dấu bớt hải đường trên cổ, còn có mùi hương hải đường cực thanh đạm trên thân nàng. Hương hải đường rất ít gặp, nhất là loại hương cực kì nhạt mà thanh mát này, hắn đã quen thuộc đến khắc vào tận đáy lòng
Đầu ngón tay Trần Thúc lạnh buốt, nhưng tâm hắn lại ấm áp
Âm thanh hắn tận lực bình thản, "Sau khi hồi cung, bọn họ có làm khó dễ ngươi hay không?"
Bầu không khí càng thêm tươi đẹp một cách ái muội, Đường Ngọc nói như có lệ, "Trong cung tự có ân điển"
Trong lòng Đường Ngọc hiểu rõ, hắn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299632/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.