Từ Thiên Tuyết sơn về lại nhà cũ ở Hoàn thành, Trần Thúc vẫn mãi không nhắm mắt.
"Sao không ngủ?" Đường Ngọc ở trong xe ngựa ngủ ngắn hai lần, Trần Thúc vẫn giống vừa nãy, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi
Trần Thúc nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng, lại có chút khó khăn cười nói, "Ta không dám ngủ......"
Đường Ngọc hiểu ý.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương, mỉm cười với nhau
Dường như cười cho một giấc mộng hoang đường, bây giờ rốt cuộc đã tỉnh mộng, lại dường như may mắn có được cơ hội lần nữa, hắn và nàng vẫn như cũ.....
Nhà cũ có người chăm sóc, biết bọn họ muốn đến ở, mấy ngày trước cũng đã thu thập thỏa đáng.
Trong hoàn cảnh quen thuộc, Đường Ngọc nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, cũng nhớ tới đủ loại chuyện về sau......
Khi ở lại nhà cũ, tâm tình hoàn toàn không giống nhau lúc còn bé
Trần Thúc đi rửa mặt, Đường Ngọc đi trong viện
Trần Phong lo lắng cho nàng, vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng
Phu nhân có thai khoảng năm tháng rưỡi, nhưng bởi vì là phụ nữ có thai, cho nên thân mình rất nặng nề, cũng thực rõ bụng, giống như có thai bảy tám tháng......
Một đường này đều có đại phu đi theo, hầu gia cũng chưa dám qua loa
Đường Ngọc đi rất nhiều nơi trong nhà cũ, thư phòng ông ngoại, nàng từng ghé vào cửa sổ phòng ngoài tại thư phòng ông ngoại, xa xa nhìn thấy ông ngoại đang nói chuyện cùng một tiểu nam hài gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/2229510/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.