Chương trước
Chương sau
Thêm chút thời gian, khi tỉnh lại chính là buổi tối, trong viện đã đốt đèn, thôn phụ lại mang cơm chiều đến cho nàng.

Nàng dùng rất nhanh

Nàng thật sự đang dưỡng thai, hai ba ngày này đều ở trong phòng không nhúc nhích

Ban đêm uống xong thuốc, nàng sớm nằm xuống nghỉ ngơi, nàng nhớ Trần Thúc nói hôm nay lại tĩnh dưỡng thêm một ngày, ngày mai có thể xuống giường đi lại, có thể đi dạo trong sân viện một chút.

Nàng kỳ thật cũng nghẹn hỏng rồi, nhưng không tiện mở miệng.

Ban đêm, Đường Ngọc mơ một giấc mộng, mơ thấy Trần Thúc ôm nàng đi vào giấc ngủ, không nói chuyện, cũng không làm gì dư thừa, chỉ là ngủ cùng nhau, an ổn kiên định.

Trong lòng nàng dường như cũng an ổn kiên định.


Qua ngày hôm sau, vẫn là thôn phụ tới chiếu cố bữa sáng cho nàng

Nàng phảng phất cũng quen thuộc đối phương, cũng sẽ nói cùng đối phương, “Không có việc gì, đừng lo lắng, nếu ngươi câu nệ, có thể ở ngoài phòng chờ ta, ta gọi ngươi.”

Thôn phụ như trút được gánh nặng, nhanh chóng lui ra ngoài, nàng vốn cũng có chút luống cuống tay chân, mất công vị phu nhân này liếc mắt nhìn một cái nàng lại quẫn bách.

Khi Trần Thúc tới, thấy nàng ở ngoài phòng, nàng ậm ừ nói, “Phu nhân cho ta ra ngoài”

“Được.” Trần Thúc chưa nói gì khác, “Ngươi trở về đi, nơi này có ta chiếu cố.”

Thôn phụ chạy như ma đuổi

Trần Thúc vén mành lên vào phòng trong, Đường Ngọc vừa lúc ăn xong, thấy hắn, vừa lúc buông chén đũa.

Trần Thúc tiến lên, ấm giọng nói, “Hôm nay có tiến bộ, nấu hai ấm thuốc đã nấu xong, cũng không chật vật bằng hôm qua.”

Một câu khác hắn cũng không nhắc tới, nhưng chỉ một câu này, Đường Ngọc nhẹ nhàng nhấp môi.

Ở chung cùng Trần Trường Doãn, như tắm mình trong gió xuân, cũng chưa từng làm người khác khó xử; nhưng kỳ thật đối với Trần Thúc, khi đó ở chung tại dịch quán, kỳ thật hắn cũng chưa từng khiến nàng khó xử……

Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ.

Trần Thúc buông chén thuốc, “Đi dạo một chút đi, thuốc còn có chút nóng, trở về cũng vừa lúc uống.”

Nàng cũng nghĩ ra phòng đi dạo một chút.

Nàng vốn đã ngồi dậy, bây giờ, khi đang chuẩn bị cúi người mang giày, Trần Thúc đã quỳ một gối xuống, mang giày cho nàng.

Nàng ngoài ý muốn.

Hắn lại như bình thường, nhẹ giọng nói, “Từ từ thôi, nằm đã nhiều ngày, sợ nàng đứng dậy choáng váng đầu.”

Đường Ngọc còn đang kinh ngạc, hắn duỗi tay đỡ nàng, nàng cũng duỗi tay.

Do vừa nãy Trần Thúc mới nói, nên nàng từ từ đứng dậy, trong đầu có chút choáng váng, nhưng bởi vì cố ý lưu tâm, cho nên rất nhanh, chỉ như một cái chớp mắt.

“Có khỏe không?” Hắn quan tâm.

“Còn tốt” Nàng đúng sự thật trả lời

Từ trong phòng đi ra viện cần xuống cầu thang, Trần Thúc vẫn luôn đỡ nàng, nhưng bởi vì vậy, tay hai người kỳ thật đều không thoải mái.

Đường Ngọc biết Trần Thúc chưa chắc sẽ buông tay, nhưng Trần Thúc vẫn buông ra.

Hẳn là sợ trong lòng nàng chú ý.

Nhưng toàn bộ thời gian tản bộ trong viện, hắn đều lưu ý nàng, khi nàng lảo đảo hoặc là dẫm phải đá, hắn đều duỗi tay nắm nàng.

Nàng biết là sợ nàng ngã.

Nàng mới động thai khí, không thể lại có sơ xuất khác, đại phu cũng đã dặn dò, Trần Thúc luôn ghi tạc trong lòng.

Trần Thúc hỏi, “Hôm nay muốn nghe cái gì?”

Hắn đột nhiên hỏi nàng, trước đây kỳ thật nàng cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng dường như muốn hỏi rất nhiều, lại không biết bắt đầu từ nơi nào, nhất thời không có lên tiếng.

Hắn chuyển mắt nhìn nàng, nhẹ giọng cười nói, “Không vội, từ từ thôi, mỗi ngày ta đều nói với nàng, bây giờ nàng muốn nghe cái gì, cứ nói với ta……”

Hắn đều biết.

Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ, “Sơ Lục……”

Kỳ thật nàng rất muốn hỏi, nhưng không biết mở miệng như thế nào, Trần Thúc hỏi, nàng muốn biết nhất chính là tiểu Sơ Lục

Nói đến Sơ Lục, dường như trong mắt Trần Thúc đều là ấm áp, “Bộ dáng Sơ Lục giống nàng, rất đẹp, khi Sơ Lục gần sinh, ta gặp nguy hiểm, Diệp Lan Chi muốn bỏ cha giữ con, nhưng chờ Sơ Lục ra đời, tin tức truyền đến là một nữ nhi, ta mới bình an rời kinh, chờ về đến Vạn Châu, mới biết Sơ Lục kỳ thật là nhi tử, là do thái nãi nãi nói cùng nàng, sinh nhi tử hay nữ nhi, đều phải nói sinh nữ nhi, để ta bình an về Vạn Châu……”

Đường Ngọc không nghĩ tới một màn kinh tâm động phách như vậy, bước chân đều ngưng hẳn

Trần Thúc trấn an nói, “Hữu kinh vô hiểm, không có việc gì, tiếp tục nói với nàng. Tiểu Sơ Lục khi còn nhỏ thật sự giống nàng, nhưng dần lớn lên, liền chậm rãi giống ta nhiều hơn. Suốt ngày tinh lực đều thực tràn đầy, nàng cùng Lê ma ma chiếu cố hắn rất tốt…… Đúng rồi, chúng ta còn định việc hôn sự cho Sơ Lục rồi, là nữ nhi của nhị ca cùng Viên Liễu, Như Ý. Khi đó tại cái miệng của ta, luôn nói tức phụ của con với hắn, kết quả hắn đến trước mặt nhị ca, cứ nhắc đến tức phụ của con, ta nhìn thấy đều xấu hổ đến muốn đào ba thước đất……”

Nói đến nơi này, Đường Ngọc nở nụ cười

Thấy nàng cười, Trần Thúc cũng cười theo, chỉ là không nhắc nhở nàng, cũng không đánh gãy, chờ nàng cười xong, hắn tiếp tục nói, “Tên đầy đủ gọi là Trần Miễn Chi, tên là nàng đặt, nhũ danh gọi là Sơ Lục, bởi vì sinh vào mùng sáu tháng mười, ta và nàng đều rất sủng hắn, nhưng Sơ Lục thực hiểu chuyện, không có vô pháp vô thiên ở Vạn Châu phủ. Còn có, chúng ta tuyển thư đồng cho hắn, lần này về nhà, hắn liền phải bắt đầu đọc sách vỡ lòng cùng các bạn học.”

Trần Thúc nói xong, lại thở dài, “Những ngày cha hiền con thảo đã đi qua, thời gian gà bay chó sủa bắt đầu tới rồi……”

Thấy bộ dáng hắn cảm thán, Đường Ngọc lại lần nữa nở nụ cười

Trần Thúc nhìn nàng cười, đáy lòng ấm áp, nắm tay nàng không buông ra, “Lại đi tiếp sao? Hay là trở về nghỉ ngơi một chút?”

Nàng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn nàng, “Lại đi thôi.”

Nàng nhẹ giọng nói được

Lần này, hai người không nói tiếp chuyện trước đây

Trần Thúc không dám nhắc quá nhiều chuyện với nàng, sợ nàng nghe quá nhiều, cũng tiêu hóa không được, ngược lại trong lòng sinh ra nghi hoặc, đều lưu tại đáy lòng, cho nên mỗi ngày nói không nhiều lắm, hết một chuyện là dừng

Bây giờ xem ra, như vậy kỳ thật cũng tốt

Không nhanh không chậm, từ từ nói

Đường Ngọc cũng sẽ chủ động mở miệng hỏi, “Văn Quảng sao vậy?”

Ở trong cung, Văn Quảng rất tốt với nàng, cũng vẫn luôn gọi nàng cô cô, Trần Thúc nói lần này là Văn Quảng cứu nàng ra cung. Nàng ở trong cung lâu, tự nhiên sẽ hiểu muốn đưa một người từ trong cung lặng lẽ ra ngoài rất nguy hiểm, huống chi, nàng là chính thê của Trần Thúc, thiên tử bắt cóc nàng chính là vì áp chế Trần Thúc……

Trong ấn tượng của nàng Văn Quảng ổn thỏa thì ổn thỏa, nhưng hẳn là còn chưa làm được những việc này.

Chỉ khi nghe Trần Thúc đề cập, lại mới nhớ tới, mấy năm qua đi, Văn Quảng cũng không phải Văn Quảng trước đây, hẳn là càng lão luyện ổn thỏa mới có thể làm được việc này

Trần Thúc nhìn nàng, “Việc hắn đưa nàng ra cung bại lộ, Diệp Lan Chi bức cung hắn, bây giờ hắn cũng có thương tích, nhưng hắn thấy nàng bình an nhất định cao hứng. Vừa lúc ngày mai ta phải về kinh một chuyến, nàng đi cùng ta, nàng đi gặp Văn Quảng, ta đi gặp Triệu Văn Vực.”

Đường Ngọc nói được.

Lại đi thêm một chút, vòng một vòng tròn, Trần Thúc ấm giọng, “Trở về uống thuốc thôi”

“Ừm.” Nàng gật đầu.

Lúc uống thuốc, hắn vẫn ở cạnh nàng như cũ, nàng hỏi, “Thuốc này còn cần uống bao lâu?”

Trần Thúc đưa mứt hoa quả trong khăn tay cho nàng, hôm nay uống xong, không có gì trở ngại thì không cần dùng nữa

Đường Ngọc như trút được gánh nặng.

……

Một ngày này, kỳ thật có mấy lần, nàng đều muốn cho Trần Phong gọi Trần Thúc, nhưng cuối cùng đều không có.

Ban đêm khi đi vào giấc ngủ, nằm trên giường, nàng nhớ Trần Thúc nói, đi trước vào kinh một chuyến, sau đó về nhà gặp tổ mẫu cùng Sơ Lục……

Nàng nhớ không được nhiều chuyện lắm, nhưng ở rất nhiều thời điểm, nghe được nhiều tên trước đây, đáy lòng vẫn sẽ có ấm áp.

Đường Ngọc đặt tay phải trên gối, gối đầu lên tay phải của mình đi vào giấc ngủ, lát sau, tiếng hít thở đều đều truyền đến.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ngày mai cần gặp Triệu Văn Vực, hôm nay Phùng Vân cho Trần Thúc nhìn bản đồ hai ngày trước Triệu Văn Vực cho người đưa tới, phạm vi tân triều quản lý cũng có không ít châu quận

Triệu Văn Vực cho người mang tin đến, nói theo như nhu cầu, để hắn chọn trước

Trần Thúc hỏi Phùng Vân thấy thế nào.

Phùng Vân thở dài, “Vị Tấn đế này thật là không giống kịch bản có sẵn một chút nào, cũng không biết hắn thật sự không thèm để ý, hay là đại trí giả ngu, đã thăm dò rõ ràng nhưng kỳ thật vẫn giả bộ hồ đồ!”

Các châu quận này có tốt có xấu. Có giàu có phồn hoa, cũng có cằn cỗi, còn có việc nhiều, muôn hình muôn vẻ dạng gì cũng có, Tấn đế thật sự để Vạn Châu phủ chọn lựa trước, cũng không sợ còn lại phần thừa cho hắn.

Trần Thúc nói, “Hắn không phải người thăm dò rõ ràng nhưng kỳ thật vẫn giả bộ hồ đồ.”

Phùng Vân kinh ngạc.

Trần Thúc nhớ lời thái nãi nãi nói, “Hắn là một dòng nước trong……”

“Ngày mai gặp mặt hắn lại nói cụ thể, Phùng thúc, thúc xem lấy mấy chỗ nào thì tốt?” Trần Thúc nhìn về phía bản đồ.

Phùng Vân nói, “Kỳ thật, lấy năm châu quận gần Bình Nam là tốt nhất, nhưng đối phương chưa chắc chịu, hầu gia, chúng ta lấy ba quận này, ngày sau, có thể làm lá chắn cho Vạn Châu.”

Trần Thúc cười nói, “Phùng thúc nghĩ giống con”

Phùng Vân cười.

……

Hôm nay nghị sự cùng Phùng Vân thật sự muộn, khi Trần Thúc về phòng, Đường Ngọc đã ngủ.

Trần Thúc cởi áo lên giường, lần này hơi chút lơ là, làm như động tác có chút lớn, Trần Thúc cảm giác đã đánh thức nàng, nhưng Đường Ngọc không có phản ứng gì khác

Trần Thúc ở cùng nàng một thời gian rất dài, nàng ngủ, hay tỉnh, hay là giả bộ ngủ, hắn đều rất rõ ràng. Thí dụ như bây giờ, cả người kỳ thật cứng đờ, nửa phần không dám nhúc nhích.

Trần Thúc đã ở trong chăn, lại xuống giường kỳ thật càng xấu hổ.

Trần Thúc vẫn duỗi tay ôm hông nàng, ấm giọng nói, “Ngủ đi, ta trông coi cho nàng.”

Đường Ngọc đoán hắn biết nàng tỉnh.

Hắn duỗi tay, để nàng dựa vào trong lòng ngực hăn, nàng hơi ngây người, hắn nhẹ giọng nói, “Như vậy thoải mái hơn, nàng đều ngủ như thế này”

Tim Đường Ngọc nhảy bang bang

Có lẽ hôm nay hắn thật mệt mỏi, ôm lấy nàng ngủ rất nhanh, nhưng vô tình, tiếng hắn hít thở, đều làm đáy lòng nàng an ổn lại kiên định……

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm sau, Đường Ngọc dùng xong bữa sáng sớm hơn một chút, Trần Thúc trở về trong phòng.

Nếu không phải tối hôm qua, nàng còn thật cho rằng mỗi ngày hắn đều ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng bây giờ, Đường Ngọc đỏ mặt, không có lên tiếng.

Trần Thúc tiến lên, vẫn nửa ngồi xổm xuống mang giày cho nàng, lại nói cùng nàng, “Đại phu nói từ hôm nay không cần thuốc dưỡng thai, sau đó sẽ làm xe ngựa đi chậm một chút, chờ vào trong cung, liền có thể nhìn thấy Văn Quảng, chờ sự tình xong xuôi hết, A Ngọc, chúng ta khởi hành về nhà.”

……

Trên xe ngựa, Đường Ngọc nói, “Ngươi, hôm nay còn chưa nói cùng ta chuyện trước đây……”

Trần Thúc cười, “Nàng muốn nghe cái gì?”

Đường Ngọc nói, “…… Chưa nghĩ ra.”

Trần Thúc nhìn nàng, ôn hòa nói, “Ta nói về thái nãi nãi đi, trước kia bà thích nàng nhất”

“Thái nãi nãi?” Đường Ngọc hơi kinh ngạc.

Trần Thúc nói, “Đúng vậy, thái nãi nãi……”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Xe ngựa buổi sáng xuất phát, trước buổi trưa đến trong cung.

Cửa cung kiểm tra từng đợt, Đường Ngọc cũng không xa lạ. Chờ vào cửa nội cung, Trần Thúc phân phó Trần Phong đi theo Đường Ngọc, cũng nói với nàng, “Ta sẽ tới tìm nàng nhanh thôi.”

Đường Ngọc gật đầu.

Từ xa, Trần Thúc nhìn Đường Ngọc thật lâu, cho đến khi nàng biến mất ở cuối mi mắt

Chờ Trần Thúc đi gặp Triệu Văn Vực, cũng từ xa nghe thấy mưu thần nhìn hắn thở dài, “Bệ hạ, châu quận trong tay tân triều, chỉ có mấy chỗ tốt nhất này, bệ hạ sao có thể chắp tay nhường cho Kính Bình Hầu?”

“Nga, vậy đối phương vì cái gì muốn nhường cho ta a?” Triệu Văn Vực hỏi lại.

Mưu thần: “……”

Trần Thúc rũ mi cười cười, rồi sau đó thu ý cười, hào phóng đi vào.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.