Tần Nghi Ninh cúi đầu, không muốn tranh chấp với lão Thái Quân, chỉ nói ngắn gọn:
“Dạ.”
Thấy Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn như vậy, lão Thái Quân cũng cảm thấy dễ chịu phần nào, lại nói:
“Tuy nói như thế, nhưng ngươi cũng đừng quên mau chóng học hỏi. Hai ngày nữa Giai tỷ nhi đến tuổi cập kê, năm tới đến lượt ngươi và Tuệ tỷ nhi, trong thời gian đó, ta sẽ lưu ý tìm nhà chồng tương lai cho các ngươi. Nếu ngươi vô dụng, bị người ghét bỏ, chuyện hôn sự không tốt, thì ta không hơi đâu quan tâm đến ngươi.”
Tần Nghi Ninh mím môi, khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nàng hiện ra một nụ cười khôn khéo:
“Lão Thái Quân dạy bảo rất đúng, cháu nhất định chăm chỉ học tập, không phụ sự kỳ vọng của người.”
Khuôn mặt nàng vốn tinh xảo như được chạm khắc, tuy dung mạo của nàng quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, giống như một dòng suối mát, lúc mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền trông vô cùng đáng yêu khiến lão Thái Quân suýt nữa mềm lòng trước dáng vẻ tươi cười và thái độ ngoan ngoãn của nàng.
Mặt căng cứng, bà khoát tay nói:
“Ngươi đi đi.”
“Dạ, cháu xin cáo lui.”
Tần Nghi Ninh hành lễ rồi lui ra phía sau.
Giọng không được tự nhiên, lão Thái Quân lại bổ sung một câu:
“Có việc gì cần thì đến tìm Tần ma ma.”
Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116849/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.