Tôn thị không ngờ Tần Hòe Viễn đột nhiên trở về, cũng không biết lời nói của mình đã bị ông nghe được bao nhiêu, cảm thấy chột dạ liền hỏi:
“Sao lại trở về rồi? Chẳng phải hôm nay đến lượt Hoa di nương sao?”
Đôi mày Tần Hòe Viễn càng nhíu chặt, đồ đàn bà ngu xuẩn, chuyện gì cũng có thể nói trước mặt con gái!
“Hai con ra ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với mẫu thân hai con. Kim ma ma, mang thuốc mỡ tốt nhất đến cho Tứ tiểu thư, nếu không ngày mai mặt sẽ sưng vù không ra hình dạng gì nữa!”
Kim ma ma vâng dạ, nhưng không đi ngay, hết sức lo lắng liếc nhìn Tôn thị.
Bà là vú nuôi của Tôn thị, đương nhiên biết rõ tính tình của Tôn thị. Bà rất sợ Tôn thị lại nói những lời không nên nói trước mặt Tần Hòe Viễn, muốn ở lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Tần Hòe Viễn vừa sai bà đi lấy thuốc, bà không thể không đi.
Tần Hòe Viễn thấy Kim ma ma do dự, liền cười lạnh nói:
“Sao, chẳng lẽ Kim ma ma chỉ nghe theo lời phân phó của phu nhân nhà ngươi, còn lời nói của bản quan thì chỉ coi như gió thoảng bên tai đúng không? Hay là ngươi sợ bản quan ăn hiếp phu nhân nhà ngươi?”
Dù sao cũng là người làm quan trong triều nhiều năm, trước khí thế oai phong của Tần Hòe Viễn, làm sao một tỳ nữ như Kim ma ma có thể chống đỡ nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116841/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.