Lục tiểu thư mở miệng là mắng Tần Nghi Ninh “quê mùa đê tiện”, cho dù là người không nóng tính, nghe vậy cũng sẽ phát cáu, huống chi Tần Nghi Ninh là một người có tính cách cứng cỏi, thà gãy chứ không chịu cong...
Nhưng Tần Nghi Ninh biết, nếu lúc này mình tranh cãi với Lục tiểu thư trước mặt mọi người, chắc chắn họ sẽ coi nàng cùng một loại như nàng ta, nàng không cần phải hạ thấp thân phận của mình.
Huống hồ có tức giận cũng phải bắn tên có đích, phải có lý thì mới có thể chiếm được ưu thế, chứ không phải cứ ai lớn giọng là thắng, bằng không sẽ không làm người khác kính sợ, mà còn bị xem là loại phụ nữ chanh chua đanh đá! Dần dà như thế, người ta sẽ không e ngại nàng.
Huống chi tối hôm qua nàng vừa dốc hết một lần uy phong. Có câu hăng quá hóa dở, nếu lại tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, nàng thật sự là “người rừng”, một mực chỉ biết động tay chân chứ không biết động não, không những người khác xem thường, mà còn không được lão Thái Quân và các phu nhân tán thưởng, sau này làm sao đứng chân ở nhà này?
Hơn nữa, ai nói lúc bị khiêu khích, cứ phải làm ầm ĩ lên mới chiếm thế thượng phong?
Tần Nghi Ninh không hiểu những quanh co ngoắt ngoéo giữa phụ nữ với nhau, nhưng nàng tin ở đạo lý “đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu kế đều vô dụng”, nàng cũng không tin một tiểu cô nương mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116830/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.