"Ngoại tổ mẫu, xin nhận một lạy của cháu.”
Tần Nghi Ninh không dám sơ suất, liền dừng chân thực hiện đại lễ, người đồng hành đương nhiên tách ra hai bên.
Ánh mắt Định Quốc công phu nhân càng tràn ngập vẻ dịu dàng, bà đưa hai tay nâng nàng lên, kéo tay nàng yêu thương nói:
“Cháu ngoan, không cần đa lễ như vậy, để ngoại tổ mẫu ngắm nhìn cháu nào!”
Tay Định Quốc công phu nhân ấm áp và khô ráo, là đặc điểm vốn có của người già, hơi nóng nhè nhẹ từ tay bà truyền qua khiến Tần Nghi Ninh không kìm nén được cảm xúc, nước mắt tràn mi.
Định Quốc công phu nhân chỉ nhìn vào đôi mắt mênh mông nước của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên bao cảm xúc phức tạp.
Có một số người hữu duyên, vừa nhìn thấy là đã thích, Định Quốc công phu nhân cũng nhìn Tần Nghi Ninh theo cách như vậy.
Ngón tay của Định Quốc công phu nhân cảm nhận được vết chai sần và sẹo trên tay Tần Nghi Ninh, trong lòng bủn rủn, yêu thương kéo nàng vào lòng vỗ về, cố nén nghẹn ngào:
“Tội nghiệp cháu, mấy năm nay cháu phải chịu khổ rồi.”
Câu nói này khiến Tần Nghi Ninh không kìm chế được cảm xúc, dòng lệ nóng liền tuôn rơi. Vòng tay ôm mềm mại ấm áp và mùi hương thanh nhã trên người Định Quốc công phu nhân như chạm vào nơi yếu đuối và nhạy cảm nhất trên người nàng, nàng cứng cỏi kìm nén mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116803/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.