Nhưng khi tới trước cửa bên của phủ Ninh Vương, đoàn người của nàng gặp trở ngại.
Tần Nghi Ninh không đưa thiếp mời, lại đơn độc tới đây, hoàn toàn không thể chứng minh thân phận của mình. Mà lấy thân phận con gái Tần thừa tướng thì Ninh Vương chẳng coi là gì cả, gặp hay không gặp hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ông ta.
Đối mặt với Chung chưởng quỹ và lời thuyết phục của đại nha hoàn cười tươi như hoa, người sai vặt có phần khó từ chối. Hắn nhìn chằm chằm vào bánh xe đỏ au của chiếc du bích xa (loại xe ngựa có vách được sơn dầu) một lát, chỉ sợ để lọt một người nào đó vào trong làm loạn thì mình sẽ mất mạng. Suy nghĩ một chút, hắn nói với hai người:
“Các ngươi chờ một chút, ta đi báo cho đại quản gia.”
Nói rồi hắn liền chạy đi.
Thụy Lan và Chung chưởng quỹ trở lại bên xe ngựa của Tần Nghi Ninh bẩm báo.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, rồi thở dài:
“Mang duy mạo (mũ rộng vành có khăn voan che mặt) tới, để ta đích thân đi nói.”
“Hay là đông gia chờ một chút, xem họ nói thế nào.”
Chung chưởng quỹ hơi do dự.
“Không cần đợi. Chúng ta không có thiếp mời, nếu không để bọn họ thấy ta, e rằng cũng không dễ dàng gặp được Ninh Vương.”
Thụy Lan và Thu Lộ không rõ ý tứ của Tần Nghi Ninh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116788/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.