Chợt nhận ra chân tướng sự việc, Tần Nghi Ninh hết sức bất ngờ. Nàng mơ hồ có cảm giác bị lừa. Thế nhưng nhìn thiếu nữ có khuôn mặt hồng hào như một trái táo chín trước mặt, với đôi mắt to tròn, Tần Nghi Ninh lại cảm thấy may mắn.
May là Đường Manh không sao.
May là sự việc không như mình tưởng tượng.
“Đa tạ Vương gia.”
Tần Nghi Ninh trịnh trọng vái lạy Ninh Vương:
“Vậy thì ta có thể đưa Đường cô nương đi rồi.”
Ninh Vương ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn Tần Nghi Ninh khoát tay.
Tần Nghi Ninh liền mỉm cười nhìn Đường Manh, nói:
“Đường cô nương, mời đi theo ta.”
“Tiểu thư đừng khách khí, cứ gọi tên của ta là được. Sau này cô nương là chủ, ta là tớ, hôm nay cô nương trượng nghĩa cứu giúp ta, ơn đức này cả đời ta sẽ không quên.”
Đường Manh chớp đôi mắt to tròn, nói rất nghiêm túc.
Tần Nghi Ninh cười khổ:
“Ta đâu có cứu ngươi chứ. Xem ra lần này ta đã làm điều thừa rồi.”
Đường Manh liên tục lắc đầu:
“Tiểu thư, từ lúc cha ta bảo ta mang theo “Dược điển” xuất gia, ta biết sớm muộn gì Đường gia cũng xảy ra chuyện. Quả nhiên về sau chuyện xấu tới…”
“Mặc dù ta đã thành người cõi tiên (trở thành đạo cô),nhưng vì chuyện của Đường gia cũng coi như nhìn quen tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116784/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.