Lúc này Tần Nghi Ninh cùng lão Thái Quân và Tôn thị ngồi trên du bích xa, đang trên đường tới cửa cung đổi xe ngựa.
Tần Nghi Ninh vẫn ôm mặt khóc nức nở, luôn miệng nói:
“Ta không muốn gả cho tên Đăng Đồ Tử, nếu bắt ta lấy hắn, ta sẽ treo cổ tự tử hoặc nhảy sông tự vẫn…”
Tuy nàng nói không lớn nhưng nội giám đánh xe bên ngoài tất nhiên đều nghe rõ.
Lão Thái Quân không nói lời nào, nhắm mắt như lão tăng nhập định.
Nghe Tần Nghi Ninh nói mãi, Tôn thị hận không thể bịt miệng nàng lại, trong đầu thầm mắng nha đầu chết tiệt chuyên gây chuyện thị phi kia nghìn vạn lần, vừa rồi trước mặt Hoàng đế đã như vậy, bây giờ ra ngoài vẫn còn như vậy. Bà muốn dạy bảo nàng vài câu, nhưng lại sợ mình đang ở trong cung, bên ngoài xe ngựa có nội giám đi theo nên không dám làm gì cả.
Cho tới lúc tới trước cửa cung, ba người đổi sang xe ngựa có mui, bánh xe sơn đỏ do người hầu Tần gia điều khiển, vội vàng rời khỏi hoàng cung, lúc này Tần Nghi Ninh mới ngừng “khóc”.
Tôn thị cũng không nhịn được nữa, nổi giận mắng:
“Đồ tiện nhân ngu xuẩn! Ở trong phủ thì nhanh nhẹn như một con khỉ, dùng gậy đánh ngươi, ngươi cũng có thể giật lấy ném đi! Thế mà ra bên ngoài, người ta chỉ mới nói với ngươi hai câu, ngươi lại dám khóc lóc trước mặt Hoàng thượng? Nếu chẳng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116733/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.