Tần Nghi Ninh rảo bước chạy tới quỳ xuống bên cạnh Tôn thị đang không ngừng khóc lớn, mạnh mẽ đỡ bà lên:
“Mãu thân, người về nhà trước đi!”
“Ta phải đi cáo ngự trạng! Ta phải đến đại lao bộ Hình! Bọn họ dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…”
Tôn thị khóc thút thít, lắc đầu.
“Dựa vào thánh chỉ! Ý chỉ là do Hoàng thượng ban ra, người tìm ai cáo ngự trạng đây?”
Tần Nghi Ninh nắm hai vai Tôn thị, tay hơi dùng sức, hạ giọng nói, từng tiếng nặng nhọc thoát qua kẽ răng:
“Mẫu thân! Thánh chỉ đã ban ra là không thể vãn hồi, chúng ta chỉ là đàn bà con gái, mà lại người của Tần gia, mỗi một hành động của chúng ta đều sẽ ảnh hưởng tới sự sống chết của người nhà họ Tần! Mẫu thân, người muốn tất cả người Tần gia đều chôn theo mấy người ngoại tổ phụ sao?”
“Sao ngươi có thể máu lạnh đến như vậy?”
Tôn thị nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ không thể tin, hai tay cố sức đẩy nàng ra:
“Ngươi muốn ta trơ mắt nhìn mấy người ngoại tổ phụ của ngươi chết đi sao!”
Lúc này, Tần Nghi Ninh kiên định đứng yên tại chỗ, không những không thả lỏng hai tay nắm vai Tôn thị, mà còn giữ chặt hơn, cho tới lúc Tôn thị cau mày, nước mắt cũng ngừng rơi.
“Đúng, có thể là con máu lạnh. Mấy năm nay tuy con lớn lên trong núi, nhưng khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116702/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.