Tẩu thuốc của lão Thái Quân được chế từ đồng thau, khá nặng, trong cơn phẫn nộ, lão Thái Quân lại ném hết sức, tẩu thuốc bay thẳng về phía đầu của Tần Nghi Ninh, nếu bị ném trúng, nhất định sẽ bị thương bể đầu chảy máu, ít nhất cũng dập mặt gãy mũi.
Mọi người đều giật mình hét lên một tiếng “Chao ôi” kinh hãi.
Nào ngờ Tần Nghi Ninh vung mạnh tay ra, hất tẩu thuốc bay lệch đi, đập mạnh vào giá trưng bày đồ quý.
Tẩu thuốc đồng thau nện phải một vật trưng bày bằng lưu ly, hai đồ vật đều rơi xuống đất, lưu ly tan nát, tẩu thuốc và miệng hút bằng ngọc bích cũng rời ra làm hai phần.
Âm thanh đổ vỡ vang vọng trong ngôi viện yên tĩnh khiến mọi người đều giật mình.
Mà khiến mọi người càng khiếp sợ, là ánh mắt dữ tợn như lang sói của Tần Nghi Ninh khi nàng nhanh nhẹn ngẩng lên.
“Tổ mẫu, người muốn ném chết cháu sao? Hay là muốn hủy dung mạo của cháu?”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, hai mắt sáng quắc như sao nhìn lão Thái Quân: “Xưa nay Hoàng thượng thúc đẩy nền chính trị nhân từ, gia đình bầy tôi đều noi theo, mọi nhà đều dấy lên phong trào lấy đức thu phục người, nếu tổ mẫu cảm thấy cháu nói không đúng lý, thì có thể dùng lý lẽ răn dạy cháu, vì sao dùng một vật nặng như vậy ném vào đầu cháu? Tổ mẫu ném cháu chết, phụ thân có thể không còn con nối dòng, sợ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116667/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.