Ngoài mặt, Khương ma ma đành phải vâng dạ, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng túa ra ướt đẫm cả đồ lót.
Lời nói của Tần Hòe Viễn không thể không chuyển lại, nhưng không dám thuật lại nguyên văn câu nói của Tần Hòe Viễn, bà ta vẫn còn muốn sống mà!
Tần Hòe Viễn mím môi chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, ông không quan tâm đến việc Khương ma ma khó xử hay không khó xử. Những người như bà ta đã quen thói đội trên đạp dưới, bắt nạt kẻ yếu, hôm nay ma ma này chống lại một người kiên quyết như ông, nhưng nếu như gặp một người yếu đuối nhu nhược, những nô tỳ xảo quyệt này có lòng dạ rất hiểm độc.
Có lý nào bị người ức hiếp trên đầu như thế, ông vẫn không nổi giận!
Tào Vũ Tình dịu dàng nhìn Tần Hòe Viễn, nhẹ nhàng nói: “Lão gia, tỳ thiếp hộ tống vị ma ma này vào cung một chuyến nhé! Ta sẽ giải thích với Hoàng hậu nương nương một phen, dù sao tỷ muội ruột thịt nói chuyện với nhau cũng thuận tiện một chút, đều là quan hệ thông gia, không nên gây ra hiểu lầm.”
“Tốt, tốt quá Vũ Tình à! Chuyện hôm nay không thể không phiền đến con.” Lão Thái Quân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Tào Vũ Tình, thân thiết vỗ vỗ.
“Lão Thái Quân đừng khách sao, tỳ thiếp đã vào cửa Tần gia, thì là người của Tần gia, làm sao có thể trơ mắt nhìn nhà chúng ta bị chê cười được.” Tào Vũ Tình mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116644/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.