Tần Hòe Viễn bước tới trước một bước, che Tần Nghi Ninh ở phía sau, lập tức nghi hoặc nhìn về phía người già đang nhìn chằm chằm mình.
Ông cũng không nhận ra người này, không hiểu vì sao đối phương lại nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy tức giận và oán hận.
Trịnh Bồi hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nét mặt hiền lành cười nói: “Vị đại nhân này hẳn là Tần Thái sư Trí Phan An danh tiếng lừng lẫy?”
Tần Hòe Viễn chắp tay: “Đó chẳng qua là lời khen nhầm của một số bách tính mà thôi. Xin hỏi vị tiên sinh này là…?”
“Tại hạ họ Trịnh, là mưu sĩ dưới trướng của Trung Thuận Thân Vương.”
Vừa nghe danh hiệu Trung Thuận Thân Vương, thoáng cái Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh đều hiểu rõ vì sao người này tỏ thái độ thù địch với mình.
Dù sao thì Tần Hòe Viễn cũng là người năm xưa bố trí kế ly gián. Với tầm tuổi đó, có lẽ vị Trịnh tiên sinh này từng theo giúp Bàng Trung Chính.
“Thì ra là Trịnh tiên sinh, thật sự là thất kính.” Tần Hòe Viễn dưa mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Vị đại nhân này thần thái phi phàm, hẳn là Thượng thư Bộ Binh Liêm đại nhân? Chẳng hay Bàng tiểu Vương gia có ở đây không?”
Liêm Thịnh Tiệp rướn cổ lên, ánh mắt suồng sã lại chạy tới chạy lui trên người Tần Nghi Ninh vài lượt, nghe Tần Hòe Viễn nhắc tới tên mình, trong lòng liền tràn ngập đắc ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116638/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.