ỞTần phủ, lão Thái Quân vui vẻ sai người chuẩn bị một tiệc tối thịnh soạn, cũng bố trí người chờ trên con đường mà Tần Hòe Viễn nhất định phải đi qua khi trở về, cứ cách năm mươi bước một người, hễ thấy xe ngựa của Tần Hòe Viễn thì lập tức vào phủ báo tin.
Tất cả mọi người ở lại Từ Hiếu Viên trò chuyện với lão Thái Quân, bầu không khí vui mừng này còn tưng bừng hơn so với những ngày Tết vừa rồi.
Đương nhiên Tần Nghi Ninh cũng không tiện về trước Thạc Nhân Trai, đành phải ở lại cùng nói chuyện và chờ đợi.
Thế nhưng đến bây giờ, cuộc chờ đợi này đã kéo dài hai canh giờ.
Trời đã bắt đầu lờ mờ tối, Tần Hòe Viễn vẫn chưa trở về.
Lão Thái Quân đã bắt đầu hơi lo lắng.
“Nếu trong cung đãi tiệc, cũng không đến mức giữ người lại lâu như vậy, yến tiệc nào mà kéo dài muộn như thế.”
Hoàng đế giữ người lại, dù sao cũng phải nghĩ tới người trong nhà nhớ nhung sau nhiều ngày không gặp chứ!
Rốt cuộc vì kính sợ Hoàng đế, lão Thái Quân không dám thốt ra những lời oán giận như vậy, nhưng trong lòng thì đã oán trách cả nghìn lần rồi.
Tam thái thái là người khôn khéo nhất, thấy lão Thái Quân sốt ruột, liền cười nói: “Đại bá lập được đại công đúng là lưu truyền sử xanh, Hoàng thượng giữ lại nói chuyện lâu một chút cũng là điều nên làm. Đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116615/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.