Hoàng đế căng thẳng lau mồ hôi lạnh trên mặt, tươi cười nói: “Trung Thuận Thân Vương nói cái gì vậy? Hòa đàm là chuyện tốt mà hai nước đều chờ mong, trẫm nào có bất mãn gì.”
“Nếu không bất mãn, hôm nay Hoàng đế Đại Yên bày ra thanh thế lớn như vậy là có ý gì? Nếu bản Vương không đúng lúc gặp được, sợ rằng Thái sư phu nhân của quý quốc đã đầu lìa khỏi cổ rồi. Bản Vương không quan tâm quý quốc giết ai, nhưng người quý quốc giết lại là gia quyến của quan viên chủ trì hòa đàm, điều này khiến bản Vương phải suy nghĩ. Bản Vương là một người thô lỗ, không có khả năng phân tích những quanh co khúc khuỷu trong đó, cần có Thánh thượng nước chúng ta cân nhắc quyết định.”
Bàng Kiêu là người trên tay thật sự dính máu người, khí thế thu hút và uy phong, đương nhiên không tầm thường.
Hoàng đế vốn quen được người tâng bốc, lại chưa từng gặp loại người dám bộc lộ sát ý đối với mình như thế này, sao có thể chịu nổi chứ? Lúc này ông ta rất sợ hãi, cả người đầy mồ hôi lạnh, áo lót đều ướt đẫm, trong bụng phát ra hàng loạt tiếng ùng ục, chừng như muốn đi đại tiện.
Vẻ kinh sợ của Hoàng đế khiến Bàng Kiêu coi thường, bật cười chế giễu.
“Lớn mật!”
Uất Trì Yến không thể nhịn được nữa, liền sải bước tiến tới, trầm giọng nói: “Các hạ bất quá là một Thân Vương, mà dám càn rỡ như vậy ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116608/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.