Tần Nghi Ninh liền khóc nức nở, không phục nói: “Khi ngự ban đồ vật, Hoàng thượng dặn bảo con tùy tâm sử dụng, đồ vật tinh xảo như vậy, đương nhiên chúng con lấy ra dùng. Lão Thái Quân làm vỡ nó, không nói chính mình tùy ý hủy hoại vật ngự ban, mà còn trách chúng con vâng theo thánh chỉ, thật sự là không có đạo lý!”
Lão Thái Quân lo sợ đến mức mồ hôi toát ra đầy trán.
“Lão Thái Quân, đó là lọ thuốc hít cũ mà lúc sinh thời Thái hậu thường dùng, Hoàng hậu nhìn thấy cũng phải quỳ xuống, sao người dám, dám…” Rốt cuộc Tôn thị cũng phục hồi tinh thần, cũng ôm mặt khóc nức nở.
“Lọ thuốc hít nào? Ta chưa từng thấy nó, không biết các ngươi nói cái gì!”
Lão Thái Quân hừ một tiếng, lấy lại bình tĩnh xoay người liền đi. Khi đi ngang qua bức rèm che, bà ta vén rèm một cách hết sức cẩn thận.
Tần ma ma và Cát Tường lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ rồi hoảng hốt theo sau lão Thái Quân.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, đống hỗn độn vỡ nát của lọ thuốc hít nằm trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi thuốc hít hương bạc hà, làm chứng cho màn hài kịch vừa rồi.
Tùng Lan và Băng Đường liếc nhìn nhau, rồi rón rén đi ra sân kiểm tra, xác định đoàn người lão Thái Quân đã đi xa, lúc này mới không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Kim ma ma đỡ Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116588/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.