Nói đoạn, Tần Hòe Viễn lại cao giọng gọi người: “Đi mời Đường cô nương tới đây.”
Khải Thái đứng hầu phía ngoài lập tức đáp vâng.
Không lâu sau, Băng Đường đã đi vào, hành lễ.
“Hầu gia vạn phúc.”
“Đường cô nương chớ nên đa lễ. Còn cần phiền cô về nhà lấy một bộ quần áo tới cho Nghi tỷ nhi, sau hãy âm thầm mang thuốc men tới xử lý vết thương cho con bé.”
Băng Đường nghe lời hiểu ý, trong bụng đã rõ Tần Hòe Viễn đang ám chỉ nàng không được tiết lộ phong thanh gì về việc hôm nay, bèn trịnh trọng gật đầu: “Vâng, vậy nô tỳ xin lui trước.”
“Làm phiền Đường cô nương.” Thấy nàng thông minh mới mở lời đã hiểu rõ, Tần Hòe Viễn gật đầu hài lòng.
“Nô tỳ không dám, phục vụ cô nương là bổn phận của nô tỳ.” Băng Đường cúi đầu hành lễ, lui ra.
Tần Hòe Viễn lại lệnh cho Khải Thái đứng ngoài canh chừng, bất cứ ai cũng không được đến gần thư phòng nửa bước, đợi sắp xếp ổn thỏa mọi điều mới quay lại nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ dò hỏi.
Tần Nghi Ninh bèn cẩn thận kể rành mạch đầu đuôi chuyện hôm nay cho Tần Hòe Viễn, không dám giấu giếm nửa lời.
Nghe xong, Tần Hòe Viễn im lặng hồi lâu, đôi mắt nhìn đăm đăm vào hoa văn cá chép đùa sen in trên cái nắp sứ men xanh trên bàn trà, không như thất thần, cũng chẳng như suy tính, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116570/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.