Tần Hòe Viễn uể oải ngồi trên mép giường của lão Thái Quân, lưng dựa vào trụ đầu giường Bát Bộ, trong lúc chờ đợi Khải Thái tới, ông cũng không liếc nhìn Tần Tuệ Ninh, càng không nói với nàng ta câu nào.
Tần Tuệ Ninh co quắp trên mặt đất, mỗi nhịp hít thở dường như đều khẽ động tới vết thương trên da thịt, đau đến mức nước mắt nàng ta chảy ròng ròng, nàng ta nhìn Tần Hòe Viễn bằng ánh mắt cầu xin, chỉ hy vọng có thể được Tần Hòe Viễn quan tâm một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Hòe Viễn không nói lời nào.
Nhị phu nhân, Tam thái thái và các cô nương của Nhị phòng và Tam phòng thấy tình huống như vậy, cũng đều câm như hến.
Họ muốn bỏ đi, nhưng sợ đắc tội với lão Thái Quân, mà không đi, lại cảm thấy dính líu với chi trưởng đủ chuyện rắc rối này là không sáng suốt.
Đang bối rối, chợt ở hành lang có tiếng tỳ nữ thưa: “Hầu gia, Khải Thái tới.”
“Bảo hắn vào đi.” Tần Hòe Viễn đứng lên, chắp tay sau lưng, thong thả bước tới bên cạnh bức bình phong sơn khắc Hỉ Thượng Mai Sao.
Khải Thái vào cửa, cũng theo khuôn phép không vào bên trong mà cúi đầu đứng ở bên ngoài bức bình phong ngăn chia trong ngoài, chờ lệnh: “Hầu gia.”
“Ừm. Có ba việc, thứ nhất, thu dọn điền trang kia của ta ở ngoại ô, sai người trông coi nghiêm ngặt. Tuệ Ninh cô nương bị mắc dịch bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116545/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.