Trong lòng Hoàng đế, Hoàng hậu chính là nữ thần của lão, là nốt chu sa trong lòng lão. Lão đã thương yêu Hoàng hậu tới tận xương tủy, sợ nhất là thấy nàng tủi thân uất ức.
Tuy trong lòng Hoàng đế kiêng kỵ Tào Quốc trượng, cũng không hài lòng với một vài việc làm của Tào Quốc trượng, song những việc ấy chẳng liên quan gì tới nàng Hoàng hậu lão yêu nhất.
“Bảo bối, đừng buồn nữa, làm tim trẫm cũng đau theo rồi này.” Hoàng đế ôm Hoàng hậu, lay khẽ, dịu giọng dỗ như dỗ con: “Trẫm cách chức Vương Ngọc Hiền, ấy là do chính hắn không tốt, chẳng liên quan gì tới Quốc trượng cả. Thục phi và Hương tần sao lại lấy chuyện này để chê cười nàng? Hậu cung lại bàn chuyện chính sự, hai người đó không muốn sống nữa rồi sao?”
“Hoàng thượng.” Hoàng hậu nhũn người nằm rạp trên vai Hoàng đế, “Từ khi vào cung tới nay, thần thiếp độc chiếm sủng ái của Hoàng thượng, đương nhiên trong lòng họ sẽ có ghen tuông, thần thiếp có thể hiểu được. Nhưng Hoàng thượng lại đang lúc tráng niên, thần thiếp thì đã sắp thành hoa cúc ngày tàn, thiếp thực sự rất sợ một ngày Hoàng thượng có niềm vui mới sẽ không cần thần thiếp nữa.”
Dứt lời, từ khóe mắt Hoàng hậu đã có giọt nước nhỏ xuống, men theo sườn mặt rơi trên long bào của Hoàng đế, nhuộm mấy chấm ướt nước thẫm màu.
Hoàng đế vòng tay qua bờ eo thon gọn của Hoàng hậu, một tay khác vuốt ve mái tóc suôn dài của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116525/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.