Tần Nghi Ninh nghe mà không nén được nụ cười khổ, “Đến nước này rồi, ta có thể trốn được đi đâu? Nếu Hoàng thượng hạ chỉ mà Tần gia không giao ta ra, người nói xem Hoàng thượng sẽ xử lý Tần gia thế nào?”
“Việc này… Hầy! Việc này phải làm sao đây?”
Tính cách phụ hoàng mình thế nào, Uất Trì Yến hiểu rõ hơn ai hết. Cũng như chuyện ở phủ Định Quốc công khi trước, bậc nam nhi trung liệt như Tôn Vũ, chính vì không chịu nhượng bộ trước yêu cầu của Hoàng đế Đại Chu nên mới chọn cái chết để phản kháng. Nếu là hắn, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bội phục và dốc lòng chiếu cố cho Tôn gia, nhưng phụ hoàng thì lại làm thế nào?
Vừa nghĩ chuyện Tôn gia chính là nhà ngoại của Tần Nghi Ninh, ngoại tổ phụ, cữu cữu, biểu ca, kể cả mấy đứa cháu nhỏ tuổi của Tần Nghi Ninh đều bị lôi đi xử trảm, mà người gây ra hết thảy những điều trên lại là phụ hoàng của mình, Uất Trì Yến chỉ cảm thấy xấu hổ vô vàn, gương mặt cũng thoáng chốc đỏ ửng.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thái tử địa vị trên vạn người, là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị Hoàng đế, là Thiên tử tương lai, con cưng của ông trời.
Nhưng chỉ có Uất Trì Yến biết được, thứ thân phận này mang tới cho hắn không phải vinh dự mà chỉ là gông xiềng và gánh nặng.
Bởi vì sự ngu xuẩn của phụ hoàng mà bây giờ, đến ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116521/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.