Hai tay Tần Nghi Ninh siết chặt, lòng bàn tay túa đầy những giọt mồ hôi li ti. Nàng không sợ quản lý gia đình, cũng chẳng sợ việc thân là một nữ tử chưa lấy chồng đã dám quản lý những trưởng bối khiến nàng không phục.
Điều nàng quan tâm, là câu “Chỉ e Hoàng thượng giận cớ chém thớt, vậy sẽ là dữ nhiều lành ít” kia.
Hoàng thượng giận cá chém thớt, giận cá chém thớt vì chuyện gì?
Dĩ nhiên là chuyện Bàng Kiêu bất ngờ dẫn binh tập kích!
Trước kia, thân phận người của Bàng Kiêu cho nàng bao nhiêu ích lợi thì sau khi khai chiến, cũng chính thân phận này sẽ mang cho nàng rắc rối bấy nhiêu. Một nữ tử nơi thâm khuê, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước như thế thì huống hồ gì là người chủ trì việc hòa đàm như phụ thân?
Hòa đàm thành công, tuy việc Đại Chu thất ước không thể trách Tần Hòe Viễn, song chẳng lẽ Hoàng thượng lại không trút giận sang họ?
Bàng Kiêu và nàng có quan hệ, khi chưa khai chiến, Hoàng đế sẽ cảm thấy liên hôn là chuyện tốt. Nhưng hôm nay Bàng Kiêu lại dẫn Hổ Bí quân đánh tới, Hoàng thượng sao có thể không thầm trách móc gì nàng? Tào Quốc trượng và Hoàng hậu sao có thể không nhân cơ hội thêm dầu vào lửa?
Sợ rằng phụ thân cũng rõ ràng những việc này, thế nên mới có câu “lành ít dữ nhiều” vừa nãy.
Hơn nữa, phụ thân cũng bảo trước khi người chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116498/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.