So với vẻ xúc động của Tam lão gia và sự xấu hổ của Tần Vũ, Tần Hàn lại cười đầy ngay thẳng.
“Được, Tứ muội đã quyết định như vậy, vậy cứ nghe muội sắp xếp.” Tần Hàn đứng dậy, nói dứt khoát, “Dù sao chúng ta cũng đều vì Tần gia, người một nhà, tất nhiên không nói lời dối trá. Tứ muội muội có việc gì cần tới huynh thì cứ việc mở miệng, vi huynh tuy ngu độn nhưng chạy chân truyền lời thì vẫn làm được.”
Tần Nghi Ninh giao thiệp với Tần Hàn, thích nhất chính là tính cách thẳng như ruột ngựa nhiệt tình đối đãi này của hắn, lại thêm lúc đầu khi hồi kinh đã được hắn chăm sóc nhiều, thành ra quan hệ của nàng với Tần Hàn cũng thân cận hơn các đường ca đường đệ khác một chút, ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn nói thẳng: “Tâm ý của Nhị ca muội xin nhận. Chỉ là mấy ngày sắp tới, nếu Nhị ca không có việc quan trọng gì thì tốt nhất nên hạn chế tối thiểu việc ra ngoài.”
Lại quay sang Tam lão gia và Tần Vũ, nói: “Hiện nay, người chăm chăm nhìn vào chúng ta rất nhiều, chỉ cần một chút không phải cũng sẽ bị khuếch đại lên ngàn lần. Mọi người là nam nhi, đi lại bên ngoài sẽ dễ bị người ta để ý hơn. Ngược lại, chỉ một nữ nhi như cháu thì lại nhạt nhòa hơn, nhưng dù vậy chúng ta vẫn thật cẩn thận, ngay cả việc nói chuyện trong nhà cũng phải để ý. Mọi người đừng quên vẫn còn vị kia.”
Ý Tần Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116485/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.