Vào khoảnh khắc trông thấy Tần Hòe Viễn được Khải Thái đưa đến cửa, trái tim vẫn luôn lơ lửng bất an suốt mấy hôm nay của Tần Nghi Ninh cuối cùng cũng được thả xuống.
Bởi bộ quan phục và những thứ như giày quan, mũ quan đã bị lột xuống cả khi bị đầy vào ngục hôm ấy nên lúc này, Tần Hòe Viễn chỉ mặc trung y và chiếc khố lụa bẩn thỉu, búi tóc bung xõa xộc xệch, từng lọn tóc tứ tán trên mái đầu, trên đầu còn dính mấy cọng rơm, đến cả râu cũng xoắn bện hết vào nhau.
Người phụ thân trí tuệ lỗi lạc, khôi ngô ngày trước mà bây giờ lại nhếch nhác đến vậy.
Tần Nghi Ninh cắn chặt hàm răng, tốn hết sức bình sinh mới ép được mình không òa khóc, chỉ biết bước phăm phăm tiến tới quỳ xuống trước Tần Hòe Viễn, ôm chặt hai chân phụ thân.
“Phụ thân!”
Tần Hòe Viễn cúi đầu, tay nâng lên định vuốt đầu nữ nhi. Song khi nhìn thấy bụi đất trên tay và những cáu bẩn trong kẽ móng, lại ngó sang mái tóc đen bóng chải chuốt ngay ngắn của Tần Nghi Ninh thì do dự thu tay, chỉ cười nói: “Đứng dậy đi, phụ thân không sao. Không phải đã hoàn hảo trở về rồi sao.”
Cảnh tưởng này khiến bọn hạ nhân đứng vây xem nhìn mà khó nén tiếng sụt sịt.
Tần Tuệ Ninh lại càng đứng ngây ra như trời trồng, không sao ngờ nổi Tần Hòe Viễn sẽ rơi vào tình cảnh ấy.
Tần Nghi Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116477/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.