"Cô nương, không ổn rồi!”
Trong viện truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, khiến Tần Nghi Ninh đang trang điểm trên lầu cau mày, tay còn cầm một chiếc khuyên tai bằng ngọc chưa kịp đeo, liền đứng lên tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Một tiểu nha hoàn mặt mày đỏ bừng đứng trước cửa, hai tay chống vào đầu gối thở gấp, ngẩng lên nhìn Tần Nghi Ninh, hổn hển nói ngắt quãng: “Thành Hề Hoa… thất thủ rồi, có người nói… Bàng tiểu Vương gia… giết rất nhiều người, còn treo đầu của họ trên cọc, cắm trên cửa thành lâu để dân chúng nhìn thấy. Hiện tại, bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, tất cả dân chúng đều đang cố gắng chạy trốn. Bàng tiểu Vương gia mà hạ được kinh thành, chúng ta… đầu của chúng ta… cũng đều bị treo trên cột thị chúng!”
Tiểu nha đầu nói đoạn, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, dựa vào cánh cửa, hoảng sợ khóc hu hu.
Sắc mặt mọi người trong viện đều biến đổi, đã có nha hoàn, bà vú sợ hãi ôm đầu khó rống lên.
Tần Nghi Ninh chậm rãi đóng cửa sổ lại, ngồi lại trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng một lát, không nói gì.
Rốt cuộc cũng đến ngày này rồi sao.
Mặc dù đã suy đoán về chuyện này từ trước, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, Tần Nghi Ninh vẫn có cảm giác không thật, ngực như có tảng đá đè nặng, trong lòng trống trải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116467/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.