"Tào Quốc trượng nói đúng lắm, hoàng ân như biển, chúng ta làm bề tôi đương nhiên phải cúc cung tận tụy, trung thành vì nước, quyết không thể làm ra chuyện hổ thẹn với Hoàng thượng. Hiện nay Quốc trượng thân mang trách nhiệm nặng nề, còn phải liên lạc với Tác - ta, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng.”
“Dù sao cũng là con người, sức lực có hạn, nhất là người đã tới tuổi tác như Tào Quốc trượng, đầu óc khó tránh nhiều lúc không minh mẫn. Ngài bận việc liên hệ với Tác - ta, thế mà còn có thể dành thời gian tới làm khách nhà ta, quả khiến người ta phải bội phục. Chẳng qua vẫn nên nhắc nhở ngài một câu, ngài cũng chớ nên tính toán sai lầm, để lầm giữa chuyện nào gấp rút, chuyện nào thong thả, phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng mới phải.”
Giọng Tần Hòe Viễn vẫn chẳng khác gì ngày thường, thong dong chẳng nhanh chẳng chậm, trầm ổn mà nho nhã, nghe kĩ còn như ngậm ý cười thản nhiên.
Song trong lời nói, mỗi câu mỗi chữ đều thọc sâu vào lòng Tào Quốc trượng, hành động dựa dẫm vào công chúa Tác - ta để lấy lòng Hoàng đế Đại Yên, lại nhân lúc danh vọng hồi phục mà tới dằn mặt Tần gia đã bị lôi ra châm biếm toàn bộ.
Tào Quốc trượng giận dữ, mặt đỏ tới mang tai, bước chân chợt khựng lại, quay đầu trừng Tần Hòe Viễn đầy tức tối, hàng râu cũng rung rung: “Được, được lắm! An Bình Hầu quả là có khí tiết. Chắc do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116448/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.