Mười ngày sau. Phủ Ninh Vương.
Ninh Vương nhìn Vương phi với sắc mặt trắng bệch nằm trên cái giường bạt bộ, hàng mày cau chặt vì lo lắng: “Vương phi, nàng có thấy khá hơn chưa?”
“Vương gia đừng lo, thiếp thấy, vẫn, khá tốt…”
Trên trán Ninh Vương phi túa đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm bụng, cảm giác trong ruột lại lồng lên, sắc mặt thoắt chốc biến đổi: “Không được, thiếp, vẫn còn muốn đi ngoài.”
Nói rồi liền hốt hoảng xuống giường.
Tường Vi, Bạch Vi, Tử Vi, ba cung nữ hầu hạ thân cận vội vàng đỡ Ninh Vương phi ra tịnh phòng phía sau.
Ninh Vương giận tới mặt mày xanh mét, tay đấm mạnh xuống cái bàn vuông bằng gỗ ngô đồng cao ngang lưng: “Đúng là quá đáng! Tường Vi, người lại đây nói cho bản Vương, rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì.”
Trong tịnh phòng, Tường Vi bỗng run lên, cố giữ bình tĩnh rồi quỳ bịch xuống nền tẩm phòng, dập đầu nói: “Vương gia bớt giận.”
Ninh Vương ngồi trên cái ghế cong tròn, tay đấm bàn quát: “Còn không nói!”
“Vâng, hôm nay nô tỳ theo Vương phi vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương như thường lệ, Hoàng hậu nương nương có nói người mới pha ít trà hạnh nhân khá được, muốn ban thưởng cho Vương phi một ly. Vương phi không dám từ chối đành uống ngay tại chỗ, ngờ đâu trên đường về lại bắt đầu quặn bụng…”
Tay Tường Vi đẫm mồ hôi, mặt mày tái trắng, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116440/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.