Một mồi lửa lớn đốt trụi hơn phân nửa tòa trạch viện của Tần gia, không để lại dù chỉ một tòa viện nguyện vẹn. Thư phòng ở ngoại viện của Tần Hòe Viễn cũng bị ảnh hưởng, song phòng chính và thư phòng nơi cất giữ sách vẫn còn khá tốt, song cửa sổ hư hỏng trong vụ hỏa hoạn cũng đã được sửa chữa.
Khi Tần Nghi Ninh bước vào, Tần Hòe Viễn đang nghiêng người dựa vào cái giường La Hán gần cửa sổ, vừa phe phẩy cây quạt xếp vừa lật giở từng trang sách. Dáng vẻ nhàn nhã kia hệt như khi trước, khiến Tần Nghi Ninh thốt nhiên hoảng hồn, cảm tưởng như những chuyện kia chưa từng xảy ra.
“Phụ thân.”
“Về rồi à, lại đây ngồi đi.” Tần Hòe Viễn đặt quyển sách lại chiếc bàn vuông, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, nói: “Hôm nay bôn ba như vậy, đến một lúc cũng không được rảnh rỗi, con vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Tần Nghi Ninh quả không được tốt, nhưng tinh thần tràn trề, đôi mắt vẫn ngời sáng.
“Con không sao, lát về uống thuốc, nghỉ ngơi đàng hoàng là sẽ tốt thôi. Phụ thân yên tâm, nữ nhi vẫn còn trẻ, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Tần Hòe Viễn gật đầu, bàn tay sờ lên trán nàng trìu mến, thình lình hỏi: “Bên Thanh Thiên Minh bắt được Tào Bỉnh Trung rồi sao?”
Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, liền đó xấu hổ cười, “Thật chẳng gì qua được mắt phụ thân. Bắt được rồi, ngoại tổ mẫu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116411/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.