Khi trước Uất Trì Yến hãy còn là Thái tử, tuy Tần Nghi Ninh có từng nói rõ suy nghĩ của mình, song vẫn chưa từ chối thẳng thừng không chừa đường lui cho Thái tử.
Nay Uất Trì Yến đã là Hoàng đế, vậy lại càng là miệng vàng lời ngọc, nói cái gì chính là cái đó.
Nàng có tình cảm với Bàng Kiêu, thế nên dù khi trước hắn ngang tàng bá đạo, khiến nàng không thể chối từ thì nay nghĩ lại cũng thấy là vị ngọt. Nhưng nàng chưa từng có tình cảm nữ nhi gì với Uất Trì Yến, sự bá đạo của Uất Trì Yến chỉ là gánh nặng với nàng, khiến nàng thấy ác cảm.
Tần Hòe Viễn kể lại tỉ mỉ chuyện trong triều hôm nay cho Tần Nghi Ninh.
“Hoàng thượng lại muốn con làm Hoàng hậu?”
Tần Nghi Ninh bất lực sụp vai, cảm thấy vết thương trên vai ngày càng nhức nhối, đau đớn khiến hàng mày nàng nhíu chặt.
“Con cứ đi đi. Với đầu óc của con, nghĩ cách chờ cơ hội ra khỏi thành cũng không phải việc khó. Nếu con muốn xuôi Nam, hãy đi dọc theo đường biển phía Nam, còn nếu muốn lên Bắc tìm hắn thì cũng tùy con.”
Tần Nghi Ninh đột ngột ngẩng đầu.
“Phụ thân…”
Tần Nghi Ninh thực lòng không ngờ, vì hạnh phúc của nàng, phụ thân lại dám cam nguyện mạo hiểm kháng chỉ.
Thánh ân bậc này, có người làm quan nào không mong mình có thể trở thành Quốc trượng? Phụ thân nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116405/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.