Uất Trì Yến ngồi ngay ngắn trên ngai, mặt trầm như nước.
Hắn nhìn các đại thần lời lẽ chính nghĩa bước ra can gián, nào là “Vì quốc gia yên ổn”, “Vì dân tâm yên ổn” mà xin hắn thận trọng cân nhắc việc chọn Hoàng hậu.
Nhưng trong lòng Uất Trì Yến biết rõ, đơn giản là những người này sợ bị liên lụy mà thôi.
Trước đây hắn cho rằng, thân là Hoàng đế, sẽ yêu dân như con, thân là bề tôi, sẽ một lòng vì nước.
Nhưng hôm nay ngồi ở vị trí này rồi, hắn mới cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Hắn có lòng yêu dân như con, nhưng con dân của hắn gặp chuyện, lại chỉ lo cho an nguy của bản thân, hoàn toàn mặc kệ ý nguyện của hắn.
Chẳng qua chỉ là một lời đồn đãi, con dân của hắn liền có thể cướp đoạt hạnh phúc cả đời của hắn!
Nếu hắn không chịu nghe theo ý dân thì sẽ mang trên lưng hai tiếng hôn quân!
Nói không chừng, còn có người sẽ nói hắn giống như Thái Thượng hoàng, chỉ biết gần nữ sắc, không biết đến lòng dân.
Mà các đại thần của hắn thì ai nấy đều mang tâm tư riêng, chỉ lo lợi ích cá nhân, còn mưu tính bức bách hắn bằng đạo đức!
Miệng cứ xưng xưng nói cái gì mà “vì quốc gia yên ổn, vì dân tâm yên ổn”.
Chẳng lẽ hắn cưới Tần Nghi Ninh thì bọn họ liền mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116384/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.