Lời nói của Nhị lão gia khiến mọi người toàn gia đều lặng lẽ.
Một lúc lâu sau, Tôn thị mới từ trong khiếp sợ, phục hồi tinh thần, hoảng loạn nói: “Sao lại như vậy? Nghi tỷ nhi là cô nương còn trẻ tuổi, sao Hoàng thượng nhẫn tâm như vậy! Cho dù vì ý dân mà không thể cưới Nghi tỷ nhi, thì cũng không thể phá hỏng cả đời nó như vậy được!”
Lão Thái Quân tức giận, mặt mày tái nhợt. Trải qua một phen đại nạn, con cháu trong nhà mất đi, lão Thái Quân càng coi trọng huyết mạch còn sót lại. Tần Nghi Ninh là con gái dòng trưởng duy nhất của Tần Hòe Viễn, bà vẫn trông mong nàng có thể vào cung làm Hoàng hậu, khiến địa vị của Tần gia càng vững chắc kia mà! Sao lại xảy ra chuyện này?
“Đám giặc cướp Chu triều kia cũng quá đê tiện! Rốt cuộc vì sao bọn chúng làm như vậy? Hại người cũng không lợi mình, khiến Nghi tỷ nhi của ta không được làm Hoàng hậu! Trời ơi, sao số mệnh của ta khổ thế này! Sớ mệnh của ta khổ thế này!”
Lão Thái Quân đấm ngực giậm chân khóc lóc.
Nhị phu nhân cũng gạt lệ: “Chu triều đê tiện, dân chúng ngu muội, lại tin lời đồn đãi kia, làm khổ Nghi tỷ nhi nhà chúng ta rồi! Nó mới vừa cập kê, chẳng lẽ phải tu hành cả đời?”
Tôn thị hoảng hốt nắm tay Tần Hòe Viễn: “Lão gia, ông mau nghĩ cách đi! Nghi tỷ nhi nên làm thế nào bây giờ? Nghi tỷ nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116379/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.