Uất Trì Yến giận tới trợn mắt nghiến răng.
Thái Thượng hoàng cũng cau mày quắc mắt chẳng kém, dáng vẻ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Uất Trì Yến.
Ninh Vương dọn dẹp triều đình, ép Thái Thượng hoàng không thể không hy sinh Hoàng hậu, nhường ngôi cho Uất Trì Yến. Trong một đêm đã mất đi nữ nhân yêu quý nhất và ngôi vị Hoàng đế quan trọng nhất, sao lão có thể không hận cho được?
Tâm trạng Uất Trì Yến lúc nào cũng chẳng tốt hơn gì. Sao hắn lại có một phụ thân vừa ngu ngốc lại ích kỷ đến vậy cơ chứ?
“Phụ hoàng, người cần nhiều bạc như vậy để làm gì? Hôm nay chiến sự đang lúc nguy nan, đánh giặc cũng phải cho người ăn ngựa no, rồi tiếp tế quân nhu, có chỗ nào không cần tới bạc? Các tướng sĩ lên sa trường chém đầu lâu bắn máu nóng, nếu trong thời khắc mấu chốt nhi thần lại không thể ra lương ra thưởng, người bảo nhi thần còn phục chúng thế nào được?”
“Vớ vẩn! Là bọn chúng phụ ta trước! Dựa vào đâu mà bắt ta phải lo lắng cho sống chết của bọn chúng? Làm lính thì phải chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, đó mới là kết cục tốt nhất của bọn chúng! Chẳng lẽ lúc còn sống chúng chưa từng được hưởng lương bổng của Đại Yên ta?”
“Sao người có thể nói như vậy!” Uất Trì Yến trợn trừng mắt, khó mà tin tưởng nổi. Thái Thượng hoàng đây là hận thù cả mười ngàn binh lính đã dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116372/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.