Ởđây, vừa trở về hậu điện sau núi, mặt mày Tần Nghi Ninh đã trắng bệch, thở phào một hơi, quờ tay lau trán, bàn tay tức khắc đẫm mồ hôi lạnh, trái tim cũng quay cuồng nghiêng ngả.
Thu Lộ vội vàng vắt khăn tay tới hầu hạ nàng lau mặt, trong lòng vẫn còn nguyên sợ hãi: “Vừa rồi thật là khiến nô tỳ sợ gần chết! Nhiều người như vậy, chen lấn như tổ kiến ấy, nếu để họ xong vào, mỗi người một bãi nước miếng cũng đã đủ khiến chúng ta chết đuối! May mà cô nương cơ trí, trả lời từng câu hỏi đều xảo diệu như vậy. Nếu không chọc dân chúng oán giận, chúng ta không phải sẽ bị họ giết chết!”
Tần Nghi Ninh nhận lấy ly nước mật ong Ký Vân bưng tới tu hết một hơi, bây giờ mới cảm thấy như vừa được sống lại.
“Ta cơ trí? Ta đã căng thẳng gần chết rồi đây.” Đặt tách trà bằng sứ trắng mạ vàng xuống, Tần Nghi Ninh vuốt ngực nói, “Ngươi tưởng giả làm thần côn dễ lắm hả? Tình cảnh lúc đó, ta cũng phải cân nhắc từng chữ từng câu, một chữ cũng không dám sai sót, hơn nữa còn phải diễn sao cho ra đúng dáng vẻ “Thánh nữ”. Nhưng ta là ai các ngươi phải rõ ràng hơn hết chứ, biết kiếm đâu ra cái loại tiên khí xuất trần ấy? Lại phải suy nghĩ xem nên nói gì, nghĩ xem phải làm những động tác gì, may mà ta đã đoán trước được một vài vấn đề bọn họ muốn hỏi, nếu không còn không biết nên làm sao cho phải nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116361/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.