Thấy cảnh tượng đó, Hổ Tử thấp giọng nói: “Quanh cảnh thật sự là hoành tráng.”
Chung đại chưởng quỹ tự hào: “Đó là đương nhiên.”
Từ trước đến nay, cung cách làm việc của đông gia đều là, không làm thì thôi, hễ đã làm là đều khiến người khác giật mình kinh ngạc. Khi làm đông gia, thì là một người chủ có những quyết sách xuất sắc, bây giờ là Thánh nữ, đương nhiên cũng là một Thánh nữ xuất sắc.
“Canh giờ đã tới!” Lúc này có người cao giọng xướng lên, lập tức có tiếng lễ nhạc vang lên.
Chỉ thấy trong cơn mưa nhỏ tí tách, Tần Nghi Ninh trong bộ áo sa mỏng trắng như tuyết, vây quanh bởi tám đạo cô áo xám, từ trong điện đi chầm chậm bước ra, mà ở phía sau nàng, Hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào màu vàng sáng cũng bước ra từ đại điện.
Vừa thấy cảnh tượng đó, dân chúng đều quỳ xuống, cao giọng hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trong lòng Uất Trì Yến hào khí ngút trời, có cảm giác vô cùng sảng khoái khi bình luận giang sơn, viết ra những dòng văn chương đả kích cái xấu, tán dương điều tốt, giơ tay lên, ánh mắt dừng lại trên người Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh lấy ra ba nén hương, châm lửa, cắm vào trong lư hương, bắt một ấn quyết của Đạo gia mà nàng vừa học được. Những ngón tay thon nhỏ của nàng bay múa, lại thêm trang phục trắng như tuyết, ngón tay bắt quyết bấm rất đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116350/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.