Trong lúc theo Hoàng hậu bước lên thềm son, nhân lúc mọi người không chú ý, Tần Nghi Ninh liếc nhìn Thu Lộ rất nhanh.
Ban đầu Thu Lộ hơi ngẩn người, rồi liền hiểu ý dừng bước, âm thầm lui ra phía sau. Khi mọi người vào chính điện, nàng liền xoay người rảo bước đi về phía cửa thùy hoa, tìm bốn viên “Quyền sư” được Tần Hòe Viễn bố trí trước đó.
Bên này, Tần Nghi Ninh đích thân bưng trà tới cho Lý Nghiên Nghiên, cười nói: “Ở đây chỉ có một chít chè xuân Long Tĩnh, không thể so sánh với trà búp Minh Tiền (trà ngon hái trước tiết Thanh Minh),mong nương nương không để bụng.”
Lý Nghiên Nghiên nhận lấy chén trà sứ trắng đơn sơ, tiện tay đặt trên bàn vuông bên tầm tay, ngón tay của bàn tay phải đeo bảo vệ bằng vàng vân vê nắp che của chén trà ngắm nghía, đôi mắt tràn ngập thù địch và soi mói dán trên người Tần Nghi Ninh.
“Xem ra ngươi ở chỗ này cũng không tệ? Không phải là tu hành cầu phúc cho đất nước sao? Sao không chuyên tâm tu hành, còn có tâm tư quan tâm đây là trà búp Minh Tiền hay là chè xuân?”
Vẻ mặt tươi cười của Tần Nghi Ninh chuyển thành lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: “Tuy là tu hành, thì cũng phải sống, nếu dùng trà cũng ảnh hưởng tới việc tu hành, thì e rằng người nước ngoài đã cấm trà từ lâu rồi. Lẽ nào Hoàng hậu nương nương nghĩ, người tu hành không nên phẩm trà?”
“Miệng lưỡi khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116346/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.