Bàng Kiêu được người ta khen ngợi như vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh tất cũng thấy tự hào. Chẳng qua là ngoài niềm vui, nàng cũng có thêm phần lo lắng.
“Trước kia ta đã đoán được Bàng Chi Hi tuy bề ngoài vẻ vang, thật ra bên trong chưa chắc đã sung sướng.”
Tần Nghi Ninh đứng dậy, buồn phiền đi tới đi lui: “Hắn là tiên phong công phá Bắc Ký năm xưa, lại vì báo thù mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết một số quan viên Bắc Ký. Vốn ta đã nghĩ, những quan viên cũ của Bắc Ký đầu hàng trong Chu triều hôm nay, nhất định sẽ đứng ở phía đối lập với Bàng Chi Hi. Thêm hắn có uy vọng cao trong quân, nhất định Chu đế sẽ mang lòng phòng bị. Chỉ mới dựa trên hai nguyên nhân này, hậu quả tạo thành đã khó thể tưởng tượng nổi. Nếu lại thêm một lý do công tử nói, sợ Chu đế nhất định sẽ không để hắn còn sống được trên đời.”
Tần Nghi Ninh nhíu mày chậm rãi dừng bước, tay nắm chặt phần vịn tay ghế, khớp xương bàn tay chuyển sang trắng bệch.
Nghe lời phân tích của nàng, Mục Tĩnh Hồ cũng cảm thấy tình cảnh của Bàng Kiêu quả thật nguy hiểm, sắc mặt đã tái đi vì lo sợ.
“Cô nương nói như vậy, thế lần này hắn trở về chẳng phải sẽ nguy rồi?”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, đáp: “Những người này muốn công kích hắn, e cũng chỉ có thể làm những việc thêm dầu vào lửa. Hoàng đế Chu triều thì tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116331/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.