Ngay lúc người Tần gia từng bước thích ứng với cuộc sống mới, thế cục trong kinh thành đã đến hồi căng thẳng đỉnh điểm.
Hổ Bí quân canh giữ chặt chẽ quanh khắp các cửa thành, còn sắp xếp binh lính tuần tra cả bốn phía, người trong kinh thành hiện đã là chắp cánh khó bay, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với ngoại giới.
Đừng nói Lưu Ứng Thời của Nam Yên đã đóng chiếm đường thủy khiến lương thực không thể chuyển tới, mà dù không có Lưu Ứng Thời, dù Thái Thượng hoàng có chịu hé ra tung tích của số tiền kia, Uất Trì Yến có muốn bán lương thực cũng là chuyện khó như lên trời.
Số lương thực hữu hạn trong thành trở thành vật báu vô giá, Uất Trì Yến tiên phong chỉ ăn cháo loãng, hạ chỉ ưu tiên cung cấp lương thảo cho quân đội. Thế nhưng trong lúc vận chuyển, số lương thực ấy cũng đã qua tay biết bao người, bị bóc lột vô số lượt, số lượng thực tế quân đội nhận được thực sự không còn bao nhiêu.
Gần nửa tháng sau, Uất Trì Yến và Hoàng hậu đã giảm hơn mười cân vì đói, thế mà rất nhiều quan viên vẫn có thể ăn được cơm trắng.
Với các tướng sĩ ngoài tiền tuyến, ăn uống chỉ có kém đi từng ngày, lại thêm giờ Lưu lão hổ hoành hành, mỗi ngày tướng sĩ chỉ được cho ăn hai bữa, mỗi bữa chỉ có một cái bánh vỏ cám vỏ đậu đen thui lớn cỡ nắm tay phụ nữ.
“Mẹ kiếp, đây mà là đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116321/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.