Tần Nghi Ninh trở nên căng thẳng.
Nàng có thể nhẫn nại chịu đựng bất cứ nỗi thống khổ nào, nhưng nàng không thể chịu nhục!
Ngón tay thô ráp của nam nhân xa lạ đầy vết chai dầy cộm, trên người còn tỏa ra mùi mồ hôi khó ngửi khiến Tần Nghi Ninh mấy lần muốn nôn.
Nàng bỗng mở mắt ra, trợn mắt dữ tợn nhìn người kia.
Người kia đang si mê ngắm nhìn gương mặt nàng, hắn ta nghĩ rằng đời này chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, lại nghĩ nàng đã hôn mê, mình sờ mó một chút cũng không quan trọng, nào ngờ đột nhiên nàng tỉnh lại.
Hắn ta hoảng sợ giật mình, hoảng loạn lui ra phía sau hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ như vậy của người kia, trong lòng an tâm một chút, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ không biết thân phận của ta ư?”
Người thanh niên hai mươi mấy tuổi xấu hổ ho khan một tiếng, vành tai đỏ bừng, lại lưu luyến liếc nhìn Tần Nghi Ninh rồi mới chạy trối chết.
Hắn vừa ra khỏi cửa, ngoài lều liền vang lên một tràng cười, vài người nói đùa, bộ anh chàng kia bị mỹ nhân ghét bỏ hay sao. Lại có người nói khoác, nếu như mình “ra trận”, nhất định “một người bằng hai”, khiến mọi người đều cười rộ lên chế giễu.
Nghe những lời dơ bẩn của những người kia, Tần Nghi Ninh tức giận nhíu chặt đôi mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116298/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.