Tần Nghi Ninh ngồi thẳng người nhìn ngó bốn phía, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia giữa những lều trại và binh lính.
Khoảng cách ngày càng gần, từng khuôn mặt cũng dần rõ ràng trong mắt nàng.
Nàng trông thấy Hổ Tử và Ký Vân với nét mặt ngập tràn niềm vui, liền đó thấy được bóng dáng mặc chiến bào đen tuyền xông vụt từ trong lều ra, đứng im thin thít sau lưng Hổ Tử.
Thấy người ngang ngược tàn bạo xưa nay mà giờ lại mang dáng vẻ ngơ ngác vì quá đỗi vui mừng, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười.
Bàng Kiêu cố ép mình đứng yên tại chỗ, không muốn để lộ ra dáng vẻ không ổn trọng, nhưng tâm tình kích động trong lồng ngực lại khiến tim hắn đập thình thịch như đã chém giết cả ngày trên chiến trường. Không, có lẽ kể cả khi vừa trải qua cả ngày trời chém giết thì cũng không thể đập mạnh được đến vậy.
Nhìn thấy nụ cười như hoa nở của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu thấy tim mình như bị ai cào gãi, rồi chính hắn cũng bất giác cười theo. Nếu không phải xung quanh quá đông người, hắn đã đập vỡ tan dáng điệu chủ soái, chạy tới đó như bay.
Cứ thế vừa đè nén cõi lòng đang sung sướng khó giữ, Bàng Kiêu vừa cố ra vẻ bình tĩnh nghênh đón.
Tuy những binh lính của Hổ Bí quân xung quanh không nhìn ra sự khác thường của chủ soái nhà mình, nhưng Hổ Tử thường xuyên tiếp xúc gần với Bàng Kiêu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116295/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.