Tôn thị chôn cả khuôn mặt trong ngực Tần Hòe Viễn, nước mắt quẹt đầy vạt áo ông: “Hôm đó Khải Thái trở về, nói chàng muốn gặp Nghi tỷ nhi có chuyện, bảo Nghi tỷ nhi buổi tối xuống chân núi sẽ dẫn nó đi gặp chàng. Thiếp nghĩ Khải Thái đã đi theo chàng nhiều năm như vậy, không có khả năng sẽ là người bên ngoài nên liền cho Nghi tỷ nhi đi.”
“Ai mà ngờ được, hôm nay người không thấy đâu thì thôi, bọn thiếp cho người đi tìm còn phát hiện thi thể của Khải Thái, là bị người ta đâm một đao vào cổ chết ngay. Lúc đấy, thiếp mới nhận ra có thể Nghi tỷ nhi bị bắt cóc rồi. Con gái ngoan như vậy, đều là do người mẫu thân là thiếp vô dụng, khiến con bé chịu khổ suốt ngày, cuối cùng đến cả nó cũng không giữ được.”
Tần Hòe Viễn ôm Tôn thị đã gầy chỉ còn da bọc xương, đau lòng nói: “Nàng đừng gấp, đừng khóc. Nghi tỷ nhi không có việc gì.”
“Thật ư? Chàng không lừa thiếp đấy chứ?” Tôn thị ngẩng mặt nhìn Tần Hòe Viễn.
“Đương nhiên rồi, ta chỉ có một đứa con gái là nó, an nguy của nó quan trọng như vậy, sao có thể lấy chuyện này ra lừa nàng đươc?” Tần Hòe Viễn dùng tay áo lau nước mắt cho bà, an ủi: “Nào, chúng ta vào nhà trước, ta từ từ nói nàng nghe.”
Tôn thị biết rõ tính Tần Hòe Viễn xưa nay. Tần Hòe Viễn đã nói Tần Nghi Ninh không có việc gì, vậy thì chính là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116289/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.