Chu Tiểu Liên cắn môi nhìn Tần Nghi Ninh, nó nhận ra sự quan tâm và chân thành của Tần Nghi Ninh đối với mình, cuối cùng gật đầu: “Muội… muội nghe… nghe lời tỷ tỷ.”
“Tốt lắm.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Như vậy, sau này muội nhất định phải nghe lời của tỷ tỷ, sau khi ra ngoài, muội phải theo bên cạnh tỷ. Tỷ tỷ sẽ dạy muội học, dạy muội hiểu thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng muội cũng phải hứa với tỷ tỷ, không được rời khỏi tỷ tỷ, được chứ?”
“Dạ được.” Chu Tiểu Liên nghiêm nghị gật đầu.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Con người không thể quên nguồn cội của mình, sau này tỷ tỷ sẽ gọi muội là Liên Tiểu Chu, được không?”
“Liên Tiểu Chu?” Chu Tiểu Liên mở to hai mắt: “Liên Tử Chúc (Chè hạt sen).”
Tần Nghi Ninh dở khóc dở cười nói: “Là chữ Liên có nghĩa họ Liên chứ không phải chữ Liên trong hoa sen. Sau này nếu có người hỏi muội, muội cứ nói muội họ Liên, cha muội là thợ săn trên núi, bây giờ đã qua đời, tỷ tình cờ gặp muội trong núi, liền dẫn muội đi cùng. Tên của muội là Tiểu Chu, chính là họ Chu trước đây của muội. Thật ra thì tỷ tỷ đảo lại họ tên của muội.”
“Họ Liên, muội họ Liên. Cha… là thợ săn. Muội tên là… Tiểu Chúc, Liên Tử Chúc (Chè hạt sen). Chè hạt sen ăn rất ngon, tên là Chè Hạt Sen!”
Tần Nghi Ninh bó tay với nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116265/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.