Trong đám đông, Lý Khải Thiên chau mày, liếc ánh mắt hoài nghi nhìn Tả Tiến Vĩ.
Tả Tiến Vĩ là Thượng thư Bộ Binh, lại tiếp nhận chức chủ soái thống lĩnh mười vạn Hổ Bí quân, tay nắm trọng binh, khó tránh dã tâm bành trướng, muốn độc chiếm quyền lực.
Nhưng Tả Tiến Vĩ có gan mưu lợi mà vu hãm cho Bàng Chi Hi tội khi quân không?
Lúc này, Lý Khải Thiên đã không biết mình nên tin ai nữa.
Mà Tần Nghi Ninh thì vẫn đang đập mạnh “nỗi oan bằng trời” này vào đầu Tả Tiến Vĩ không chừa sức lực!
“Tả đại nhân, ngài còn nói muốn ta dẫn ngài tới tiến cử cha ta trước rồi mới tiến cử tới cho Yên Quận vương, hôm nay ngài làm như vậy, chuyện tiến cử cứ thôi đi thì hơn. Cha ta là chính nhân quân tử, cũng khinh thường kết bạn với tiểu nhân!”
Nếu giờ mà Tả Tiến Vĩ còn chưa nhận ra mình bị vu hãm, vậy thì là kẻ ngốc thật rồi!
Ông ta tức giận giậm chân, chỉ thẳng mũi Tần Nghi Ninh mắng: “Ngươi ngậm máu phun người, ngươi là thứ dã loại ở đâu ra mà dám giả mạo người Yên triều! Còn dám ăn nói bừa bãi như thế! Ta đã làm chuyện ấy hồi nào cơ chứ! Ta vốn chưa hề cứu ngươi!”
Tần Nghi Ninh bị quát đến nhíu mày, quay đầu nhìn mười người Yên triều được Hổ Bí quân tìm về kia, không nhiều lời.
Nhưng thái độ bình tĩnh không chút nhượng bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116254/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.